NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Đôi mắt u ám sâu thắm long lanh lên trong bóng tối, nếu không phải hành vi của anh quá bất thường, Niệm Ninh phải tự hỏi người này rốt cuộc có phải quá chén rồi không?!
Hai tay cô giống như bị sắt thép kìm hãm lại một chỗ, căn bản không cách nào cử động được, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành: “Được được được, em là của anh, anh có thể nào buông em ra trước không?”
Thật sự, cô đang so đo cái gì với một con ma men chứ?
Nhạc Cận Ninh rất vừa lòng với câu trả lời của cô: “Nhớ lấy những gì em nói, đừng hòng gạt anh.”
Niệm Ninh không chịu đựng được, giơ chân ra sức đá mạnh vào anh: “Anh mau thả em rai”
Lại bị Nhạc Cận Ninh nhanh nhạy tránh được, kéo một phát đem cô ôm chặt vào lòng, nói gì anh cũng không chịu buông tay.
“Nhạc Cận Ninh, anh thả em ra trước đi, anh ôm chặt quá rồi.” Niệm Ninh chọc chọc vào người anh, cảm giác như mình sắp bị anh ép chặt đến không thở nổi nữa.
“Của anh, không buông.” Nhạc Cận Ninh lắc lắc đầu, bá đạo nói.
Niệm Ninh nghĩ hết cách cũng không thể nào thoát ra từ trong lòng người đàn ông này, trên người anh lại truyền đến hơi thở thoang thoảng dễ chịu hoà quyện với mùi rượu vang đỏ, âm ỷ đủ để cô cũng có chút buồn ngủ.
Cô dứt khoát tự mình ngã gục vào lòng Nhạc Cận Ninh, mí mắt càng ngày càng nặng.


Thôi vậy, anh muốn ôm, cứ để anh ôm vậy đi.

Cô thật sự không còn hơi sức đâu mà càn quấy với Nhạc Cận Ninh nữa, chuyện của sau đó, đợi ngủ dậy sẽ nói tiếp đi.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh liền chìm vào giấc ngủ.
Niệm Ninh đang mơ màng ngủ, đột nhiên…
Cô bị một cơ thể ấm nóng đè nặng, bị dọa sợ đến nổi phải bừng tỉnh dậy, chẳng mấy chốc nhận ra người đang đè trên người mình chính là Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh khoả th@n một nửa, để lộ ra thân thể cường tráng, cùng với cơ bụng tám múi đẹp không gì cưỡng nổi.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào thân trên nóng bỏng của mình một cách ngốc nghếch, đỉnh lông mày của Nhạc Cận Ninh hơi nhướng lên, giọng nói khản khản ám muội: “Nhìn đủ chưa?”
Niệm Ninh nhanh chóng hoàn hồn, che mắt lại theo bản năng, hét lên một tiếng chói tai: “Á…”
Nhạc Cận Ninh nheo mắt nhìn khắp người Niệm Ninh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em muốn nhân lúc anh uống say cố ý dụ dỗ anh, hửm?”

Niệm Ninh nghẹn lại, mọi thứ xảy ra đêm qua ồ ạt tràn vào đầu cô như thuỷ triều dâng, trừng mắt giận giữ: “Là anh uống say rồi, không ngừng quấn lấy em đòi mẹ, không để em đi.”
Trong mắt Nhạc Cận Ninh lóe lên một tia nguy hiểm, cười như không cười liếc nhìn cô: “Thiếu trừng phạt?”
Cô gái chết tiệt, lại dám ăn không nói có trước mặt anh, xem ra phải dạy dỗ lại cô một chút.

Nhạy bén nhận ra cảnh báo trong mắt Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh bất đắc dĩ phải lẩm bẩm: “Anh uống say, chú Vương nhờ em chăm sóc anh.”
Ánh mắt Nhạc Cận Ninh có chút ý vị sâu xa: “Vì vậy, em chăm sóc đến tận trên giường sao?”
Niệm Ninh đỏ mặt: “Anh đừng nói bậy, đêm qua em không làm gì cả!”
Cô một bên muốn làm rõ mình trong sạch, một bên muốn đẩy Nhạc Cận Ninh ra.

Kết quả người đàn ông này, nhìn thì gây, nhưng mà hoàn toàn chuyển thế từ quả tạ, cô căn bản không đẩy nổi, ngược lại làm cho mình mệt đến thở hổn hển.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh thở dốc ửng đỏ cả người, lập tức cảm nhận được khí huyết đều dồn về một chỗ.

Đúng là một tiểu yêu tỉnh biết dày vò người khác!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi