NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Chiêc miệng mỏng hơi lạnh, mang theo một hơi thở nóng bỏng ập đến, khiến cho Niệm Ninh không thể cưỡng lại được.

Lâu sau đó, Nhạc Cận Ninh lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ rực của Niệm Ninh.
Anh nhìn Niệm Ninh bởi vì bị hôn mà hai má và môi đều bị đỏ ửng lên, đột nhiên anh buông lỏng cánh tay, thì thầm bằng giọng nhỏ: “Thật là một yêu tỉnh biết dụ dỗ đàn ông mà, hôm nay anh chỉ thu chút lãi, tiền gốc đợi sau này em hồi phục anh sẽ thu cả gốc lẫn lãi.”
Niệm Ninh không phục nói lại: “Rõ ràng là anh đã tự khiêu khích…”
Cô rõ ràng không làm gì cả!
Càng không có quyến rũ anh!!!
Niệm Ninh nghĩ về khủng hoảng lớn nhất của cuộc đời cô, vẫn chưa được giải quyết, cô nắm lấy cánh tay của Nhạc Cận Ninh rồi nói: “Chúng ta dời ngày rồi đi lấy báo cáo được không, em muốn đến bữa tiệc đính hôn của Niệm Tâm Như trước, được chứ?”
Cô nhớ rằng Nhạc Cận Ninh, là người thích mềm mại chứ không hề thích cứng rắn.


Vì vậy nhất định sẽ không từ chối cô!
Nhạc Cận Ninh đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của Niệm Ninh, mang đầy tia hy vọng, trái tim anh đột nhiên dịu lại, không nỡ lòng nào ép buộc cô.

Đổi ngày thì đổi ngày đi, cũng không vội gì.
Do đó, Nhạc Cận Ninh cũng đồng ý: ‘Em muốn tham dự bữa tiệc đính hôn của Niệm Tâm Như, cũng phải là không được, nhưng anh sẽ đi cùng với em.”
Để cô một mình đối mặt với nhà họNiệm, chỉ sợ rằng cô lại bị bắt nạt.
Người phụ nữ nhỏ bé của anh ngốc nghếch đến mức, không có anh giá sát, cô rất dễ bị người khác bắt nạt.

Người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh anh, khôn ai có thể bắt nạt.
Niệm Ninh không ngờ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ đồng ý điều đó, nhất thời vui mừng khôn xiết: ‘Được, vậy chúng ta quyết định như vậy nha.”
Thật tuyệt!

Cô lại trốn thoát rồi!
“Được rồi, nhanh ăn sáng thôi.”
Nhạc Cận Ninh hôn Niệm Ninh một lần nữa, buông cô ra trước khi anh mất kiểm soát.
Niệm Ninh một lần nữa lại ngồi xuống, cô vô thức chạm vào bụng mình, ngay cả khi cô không đọc báo cáo, cô có thể đoán rằng mình đã có thai.
Không thể cứ tiếp tục trốn mãi, cô chỉ có thể tạm thời trốn anh nhưng sau này thì không thể.
Cứ tiếp tục như vậy, không phải là biện pháp tốt…Nghĩ về điều này, trái tim của Niệm Ninh dần trở nên nặng nề hơn.

Sau khi ăn sáng, Niệm Ninh bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị tham dự bữa tiệc đính hôn của Niệm Tâm Như.
Niệm Tâm Như bảo cô qua đó, nhất định chỉ muốn khoe khoang tự hào, muốn làm cô khó chịu, nhưng cô sẽ không để cô ta toại nguyện.
“Niệm Ninh, em ổn chứ?” Niệm Ninh, đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình, đột nhiên nghe thấy Nhạc Cận Ninh gọi cô.
“Đến đây.” Cô lập tức hồi phục tinh thần, nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ đến thôi, cô nói xong đi thẳng xuống dưới tầng.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn Niệm Ninh từng bước xuống cầu thang.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi