NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Bây giờ chắc cô rất đắc ý nhỉ.

” Niệm Tâm Như mặc một chiếc váy xanh da trời, mái tóc xoăn cuộn sóng màu nâu nhạt xõa xuống, nhìn xinh tươi lại quyến rũ.

“Tôi không hiểu lời cô có ý gì.

” Nghe cô ta nói những điều này không hiểu sao trong lòng Niệm Ninh có chút cảnh giác.

Niệm Tâm Như nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của Niệm Ninh, thù hận trong lòng càng sâu: “Cô không cần giả vờ, tôi nói cho cô biết Niệm Ninh, chuyện này sẽ không bị lãng quên như thế đâu, thứ tôi muốn tôi chưa bao giờ không chiếm được, tôi có thể cướp được Trần Mẫn thì đương nhiên Nhạc Cận Ninh cũng vậy.

Niệm Ninh bỗng nhiên thấy hơi buồn cười, cô ta muốn chiếm Nhạc Cận Ninh thì tìm Nhạc Cận Ninh đi, chạy tới chỗ mình nói mấy chuyện này làm gì?
“Không hiểu ra sao.

” Cô không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với Niệm Tâm Như.

Nếu như không phải vì kéo dài thời gian không đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra cùng Nhạc Cận Ninh, cô cũng sẽ không tới chỗ này.

Niệm Ninh xoay người, lúc đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng dưng Niệm Tâm Như kéo cô: “Cô đứng lại, tôi vẫn chưa cho cô đi.



“Niệm Tâm Như, cô là cái thá gì, sao tôi phải nghe lời cô sắp xếp? Có thời gian như vậy thì lo xong thân mình đi.


Niệm Ninh trực tiếp lướt qua tay cô ta.

Cô và Niệm Tâm Như không hề có tình chị em gì cả, bây giờ ngay cả quyền giám hộ cũng trong tay mình, cần gì sợ người nhà họ Niệm.

Hôm nay Niệm Tâm Như gọi Niệm Ninh đến chính là phải cố gắng chọc tức cô, khiến cô lúng túng, khó chịu nhưng không nghĩ tới kết cục ngược lại bị Niệm Ninh cưỡi trên đầu cô làm mưa làm gió.

“Niệm Ninh, cô đứng lại…” Niệm Tâm Như thật sự tức không nhịn nổi, nhân lúc Niệm Ninh quay đầu lại, cô †a tiến lên hai bước muốn tát cô xả giận.

“Bốp.

.


Niệm Ninh vẫn phòng bị Niệm Tâm Như, thấy cô ta muốn đánh mình, cô đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng tại chỗ để cô ta đánh.


Ngược lại giơ tay một phát bắt được tay Niệm Tâm Như, đảo tay tát cô ta một cái.

Một tát này cô dùng sức đánh đến mức đau tay.

Lần trước Niệm Tâm Như thiết kế cô ở quán bar, cô vì quyền giám hộ ở nhà họ Niệm cho nên nhịn.

Bây giờ quyền giám hộ trong tay mình rồi.

Vì thế cô rốt cuộc có thể báo thù.

Một cái tát vừa nấy chính là trả lại cho Niệm Tâm Như.

“Cô dám đánh tôi?” Mặt Niệm Tâm Như nóng rát, cô ta che mặt trợn tròn đôi mắt, không thể tin nhìn cô.

“Đánh cô đấy, phong thủy luân chuyển, tôi đã không còn là Niệm Ninh tùy ý mấy người bắt nạt trước đây, nếu như còn dám đến chọc tôi thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu, tôi sẽ đem món nợ của nhà họ Niệm các người đòi lại cả gốc lẫn lãi.

” Niệm Ninh lạnh lùng nói.

Cô rất vui vẻ, vui vẻ từ tận đáy lòng.

Vẫn luôn tùy ý để người nhà họ Niệm sắp đặt đè đầu, một cái tát này đã sớm muốn trả lại cho cô ta.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi