NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Lúc ăn tối, ba Niệm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Niệm Tâm Như, nét mặt ông cũng dần khó coi.

Chuyện Niệm Tâm Như bị đánh, ông đương nhiên là biết.
Bởi vì kiêng dè Nhạc Cận Ninh ở đây nên ông chỉ ngầm hỏi: “Niệm Ninh, nghe nói hôm nay con có mâu thuẫn với tiểu Như à?”
Niệm Ninh ngừng ăn cơm một lát.

Ba Niệm vừa lên tiếng, cô liên biết rốt cuộc Niệm Tâm Như thêm mắm dặm muối cô với cha ra sao.

Dù sao chuyện như vậy, trước đây cô ta cũng làm không ít.
“Vâng.” Niệm Ninh không hề trốn tránh.
Chỉ là tát một cái mà thôi cô ta cũng chê tát thiếu.

Ba Niệm thấy Niệm Ninh không sợ hãi thừa nhận như thế, không hổ thẹn chút nào, nhất thời vô cùng bất mãn nói: “Niệm Ninh, hôm nay nói thế nào cũng là lễ đính hôn của em con, con làm vậy lỡ như để người ta biết.

Sau đó mặt mũi nhà họ Niệm chúng ta để ở đâu, con cũng kết hôn rồi, sao vẫn không biết nặng nhẹ như vậy?”
Niệm Ninh chau mày lại, nhưng cũng không nói thêm gì.

Bởi vì cho dù cô nói nữa thì cũng chả ai tin.

Tất cả lời giải thích của cô trong mắt mấy người nhà họ Niệm đơn giản là ngụy biện mà thôi, còn cái gì để nói? Cô thật không muốn lãng phí miệng lưỡi nữa.
Mẹ Niệm không ưa Niệm Ninh bây giờ lên như diều gặp gió, bà ta chê cười nói: “Ông đừng nói nó thì hơn, nó bắt nạt tiểu Như chúng ta cũng không phải một hai lần, mỗi lần trừ ngụy biện thì cũng là ngụy biện, không để người ba là ông vào trong mắt chút nào thì làm sao có thể để mặt mũi nhà họ Niệm vào trong mắt đây?”
Niệm Ninh thầm cười lạnh, một kẻ xướng một kẻ họa này quả không hổ là vợ chồng, độ ăn ý cao ghê.
“Chỉ đáng thương cho tiểu Như chúng ta, từ nhỏ nó đã bị người chị này ăn hiếp, dấu tay trên mặt bây giờ vẫn rõ như thế, Niệm Ninh, nói thế nào nó cũng là em con, con vấn thật xuống tay được à” Mẹ Niệm phẫn nộ nhìn Niệm Tâm Như.
Bà nói lời này không chỉ là hả giận vì Niệm Tâm Như.


Còn là vì để cho Nhạc Cận Ninh nhìn rõ, Niệm Ninh không phải thứ tốt lành gì, cuối cùng từ nay về sau căm ghét cô ta, tiểu Như của bà liền có cơ hội.
Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn những kẻ gọi là người thân này, một kẻ không phân tốt xấu, một kẻ ngâm nói xấu nhau, mà người bị hại kia thì trên mặt là vẻ ngọt ngào đáng yêu nhưng trong lòng chỉ sợ còn độc ác hơn bất kỳ ai.
Nếu không thì lần trước cũng sẽ không tính toán cô như vậy.

Hại cô xém chút cùng Trần Mãn…Nghĩ đến đây, trái tim Niệm Ninh nguội lạnh.
“Con..” Cô đang chuẩn bị nổi giận thì đúng lúc này…
Nhạc Cận Ninh nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Niệm Ninh.
“Nể tình Niệm Ninh, tôi kính trọng gọi ngài một tiếng ba vợ, hôm nay ba vợ xem ra rất bận rộn, khi Niệm Ninh tát Niệm Tâm Như vừa đúng lúc, tôi ở bên cạnh.
Con của vợ bé là từ mà tôi gọi, lúc hạ nhục người khác, tôi thân là đàn ông còn mặc cảm không bằng, tôi không hiểu lắm, lấy sự dạy dỗ của nhà họ Niệm, lại có thể dạy ra người con gái ưu tú như Niệm Ninh, đúng thật là trúc xấu ra măng tốt mà.”
Một câu nói của Nhạc Cận Ninh thành công nhục nhã ba người kia trên bàn cơm khiên bọn họ đều có chút mất mặt.
“Cậu Thiếu…” Ba Niệm nhận thấy Nhạc Cận Ninh bất mãn, lập tức muốn giải thích.
Nhưng Nhạc Cận Ninh cảm thấy rất chán ghét, vốn không muốn nghe giải thích gì, trực tiếp ngắt lời ba Niệm: “Còn nữa, vợ tôi thế nào trong lòng tôi rõ, có thể Niệm Ninh thật sự bắt nạt Niệm Tâm Như…”
Nghe đến đó, mẹ Niệm và Niệm Tâm Như có chút lúng túng, vẻ mặt mới tốt lên một chút, ít ra Nhạc Cận Ninh không mê muội che chở Niệm Ninh kia, chuyện này nói thế nào cũng là chuyện tốt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi