NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh mang thai? Tần Tuyết Túng siết chặt tờ giấy xét nghiệm đến ngón tay trắng bệch, ngay cả đôi mắt cũng bồng nhiên trở nên u ám.

Một lúc lâu sau, anh ta xoay người, lấy một tấm hình từ ngăn kéo ở bàn học bên cạnh ra.
Nhìn người trên tấm hình, đôi mắt anh hiện lên sự tĩnh mịch, Tô Mạt cứu Nhạc Cận Ninh một mạng, cô ấy chỉ vừa mới hôn mê hai năm, Nhạc Cận Ninh đã thay lòng đổi dạ, cưới Niệm Ninh.

Anh ta thay Tô Mạt cảm thấy không đáng để đánh đổi!
Tần Tuyết Tùng chậm rãi vuốt v e tấm ảnh, nỉ non nói: “Tô Mạt à, em yên tâm, anh biết em rất yêu Nhạc Cận Ninh, nên anh nhất định sẽ thay em canh chừng anh ta thật tốt, sẽ không để cho anh ta bị những người phụ nữ khác cướp mất……”
Sớm tinh khôi ngày hôm sau, Niệm Ninh mê man tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, đập vào mắt cô là những khung cảnh rất đỗi thân thuộc.
Đây là nhà họ Nhạc!
Cô còn nhớ, hôm qua cô rõ ràng đã đi đưa cơm cho Nhạc Cận Ninh, sau đó…Sao tự dưng cô lại ở nhà họ Nhạc thế này? Nhạc Cận Ninh đâu? Vừa nhớ tới Nhạc Cận Ninh, cô theo bản năng muốn đứng dậy, đúng lúc này……
Niệm Ninh phát hiện ở chỗ bên cạnh có điều lạ thường, lập tức quay đầu nhìn sang.


Thì nhìn thấy ở vị trí bên cạnh của mình, là một người đàn ông đang nằm, mà người đàn ông này lại chính là……
Nhạc Cận Ninh!
Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, trong lòng Niệm Ninh vậy mà không cảm thấy kinh ngạc, cũng không phải sợ hãi, nhưng lại len lỏi qua một nỗi….

Hạnh phúc, ngọt ngào?
Thấy Nhạc Cận Ninh ngủ cùng một giường với cô.

Sao tự dưng cô lại cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Sự thay đổi như vậy, với Niệm Ninh mà nói, thì có chút bối rối, nhưng cũng có chút mừng rỡ.

Ngắm khuôn mặt tuấn lãng của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh không kìm lòng được mà ˆ đưa tay ra vuốt v e, dùng đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí miêu tả lấy hình dáng khuôn mặt anh.

Trong lúc nhất thời, cô nhìn anh đến thẫn thờ.

“Có phải thấy anh rất đẹp trai hay không? ” Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên mở mắt, mấp máy môi nói.
Nghe thấy giọng nói của anh, Niệm Ninh theo bản năng rụt tay về.
Cô mở to mắt, hơi bối rối hỏi: ““Anh……Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy?”
Thật sự là xấu hổ quá đi! Cô tưởng rằng Nhạc Cận Ninh vẫn còn ngủ, ngờ đâu anh đã tỉnh dậy từ lâu rồi, lại còn hèn hạ giả bộ ngủ nữa chứ! Những chuyện cô vừa làm khi nãy, không biết Nhạc Cận Ninh có hiểu lầm cô hay không?
Nhìn thấy dáng vẻ chân tay luống cuống của Niệm Ninh như vậy, trên khóe môi Nhạc Cận Ninh nở ra một nụ cười, anh trực tiếp cúi người đè cô lại: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi, có phải thấy anh rất đẹp trai hay không?”
Niệm Ninh đang muốn phủ nhận, nhưng không biết bị làm sao, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Nhạc Cận Ninh, cô theo bản năng thừa nhận nói: “Phải.”
Nhạc Cận Ninh không ngờ được một người da mặt mỏng như Niệm Ninh lại có thể thừa nhận, giữa lông mày anh lập tức tràn đây ý vui.

Anh khẽ nhếch môi, cười gian ác hỏi: “Vậy là em thích anh đúng không? “
Nghe câu hỏi này, khiến cho Niệm Ninh ú ớ không biết làm sao.

Thích Nhạc Cận Ninh ư? Cảm xúc của cô đối với Nhạc Cận Ninh, cũng không hẳn gọi là thích, mà đa phần là cảm kích thì đúng hơn.
Bởi vì, những lúc cô gặp khó khăn, Nhạc Cận Ninh đều xuất hiện, giúp cô giải vây khốn, tự như một thiên thần bảo vệ của cô vậy.

Cho nên, trên phương diện này, cô rất biết ơn Nhạc Cận Ninh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi