NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh mở bao bì ra, dựa vào hướng dẫn sử dụng bên trên mà làm theo.
Năm phút sau……
Niệm Ninh nhìn hai que thử thai, kết quả ở hai que đều giống nhau!
Hai vạch!
Cô mang thai rồi sao? Kết quả trên que thử thai và kết quả kiểm tra ở bệnh viện đều giống nhau! Bệnh viện không có chuẩn đoán sai, cô thật sự đã mang thai! Kết quả này, giống như giáng một gậy vào đầu cô, khiến Niệm Ninh không kịp trở tay.
Hạnh phúc của những ngày qua đến cùng vấn chỉ là sự lầm tưởng của cô mà thôi.

Niệm Ninh thất hồn lạc phách đem đồ vật trên tay và cả giấy báo cáo kiểm tra của bệnh viện ném đi hết.
Cô đi trên đường cái, nhìn xe cộ tấp nập qua lại trên đường, bỗng nhiên không biết mình nên đi về đâu.


Lúc này, vốn bầu trời còn trong xanh, bỗng dưng bị mây đen giăng kín, trút mưa xuống, tí tách rơi trên người cô, mang lại sự mát lạnh.
Cô không biết đã đi bao lâu, đợi đến khi ổn định tinh thần, trời đã nhuốm đen.

Mà bất giác, cô cũng đã đi về nhà họ Nhạc! Niệm Ninh vừa đi vào phòng khách, thì thấy Nhạc Cận Ninh ngồi ở trong phòng khách với vẻ mặt âm u, nhìn cô tràn đầy tức giận.
Niệm Ninh vô thức siết chặt lòng bàn tay, anh…Chẳng lẽ đã biết chuyện cô mang thai rồi sao? Có phải anh đang cảm thấy cô là một người phụ nữ rất ghê tởm?
Hay anh muốn vứt bỏ cô sao? Niệm Ninh càng suy nghĩ, nỗi sợ sệt trong lòng càng lớn thêm, dường như nó muốn nuốt chứng lấy cô.
Cô nghĩ, nếu như cô chủ động nói muốn rời khỏi Nhạc Cận Ninh, thì có thể giữ lại một chút tôn nghiêm của mình không nhỉ, ít nhất trông cô sẽ không trở nên quá đáng thương, thảm hại.
Ngẫm như vậy, Niệm Ninh bước từng bước một đến chỗ Nhạc Cận Ninh đang ngồi.
Cô mở miệng, nói: “Em……
“Em đã đi đâu? ” Niệm Ninh còn chưa kịp nói những lời trong lòng mình ra, thì Nhạc Cận Ninh đã chất vấn cô với vẻ lạnh lùng.

Niệm Ninh sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời với Nhạc Cận Ninh như thế nào.
Nhạc Cận Ninh càng nói sắc mặt càng khó xem, anh hỏi: “Em có biết anh đã chờ em trong rạp chiếu phim bao lâu không hả? “
Không ngờ người phụ nữ này lại cho anh leo cây.
Được lắm!
Rạp chiếu phim?
Nghe Nhạc Cận Ninh nói như vậy, lúc này Niệm Ninh mới sực nhớ tới.
Lúc đến bệnh viện lấy giấy báo cáo, bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh nhận được cuộc điện thoại từ công ty, tạm thời có việc cần đi trước.
Nhưng trước khi rời đi, hai người đã hẹn nhau rằng, sáu giờ tối hai người sẽ xem phim ở rạp chiếu phim ngay trung tâm quảng trường.

Niệm Ninh ngước nhìn lên đồng hồ treo tường, đã chín giờ rồi!
Lúc nấy cô vẫn còn đang đắm chìm trong việc mình đã mang thai, trong lòng luôn cảm thấy hoang mang, hoàn toàn quên bãng mất chuyện đi xem phim.

Hóa ra anh tức giận, không phải là bởi vì biết chuyện cô đã mang thai, mà là vì cô lỡ hẹn!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi