NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Bây giờ ở trong đầu Niệm Ninh đầy những suy nghĩ về người đàn ông đêm đó, rốt cuộc có phải là Tân Tuyết Tùng hay không, nên cô cũng chẳng có tâm trạng để khiêu Niệm, cô lắc đầu cười nói: “Anh đi khiêu Niệm đi, em không biết khiêu Niệm.” Dường như Nhạc Cận Ninh cũng không để ý tới, bây giờ anh chỉ muốn mời Niệm Ninh cùng khiêu Niệm.
“Không thành vấn đề, có anh ở đây, anh sẽ dạy cho em, không cần sợ.” Anh lặng lẽ kéo Niệm Ninh sang một bên, nói vài câu với D.J.
Sau đó, anh lại đi tới chỗ Niệm Ninh, kéo cô vào sàn nhảy.

Cũng là bất đắc dĩ, đồng thời Niệm Ninh cũng không muốn Nhạc Cận Ninh nhận ra điều gì, cũng đi theo anh.
Khi tới sàn nhảy, Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng ôm vào eo của Niệm Ninh, từ từ để cho cô thích ứng được với từng bước đi của anh.
Trở lại nơi cũ, Nhạc Cận Ninh nghĩ đến, Niệm Ninh mơ mơ màng màng, đêm hôm đó uống say, còn không biết ngày hôm đó ở trong quán rượu người mà cô gặp chính là anh.
Nếu như anh không nói, đoán chừng cô vân sẽ không biết gì.

Trước kia nhiều lần anh muốn nói cho cô biết, kết quả vân không tìm được cơ hội thích hợp, và luôn luôn bị gián đoạn.

Ngày hôm nay anh nên nói rõ mọi chuyện với cô, nếu không, chờ sau này cô biết, chắc chắn cô sẽ trách măng anh vì đã lừa gạt cô.

Nghĩ về điều này, Nhạc Cận Ninh cúi đầu xuống tai Niệm Ninh, cười nói: “Niệm Ninh, quả thực anh có một chuyện vấn không nói cho em biết, thật ra lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ở Niệm gia, mà là ở quán rượu, đêm hôm đó người dẫn em rời khỏi quán rượu, cũng là anh.” Niệm Ninh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, không trả lời Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vân im lặng không nói gì, sắc mặt cũng không vui vẻ, anh nhíu chặt hai chân mày lại.

Lế nào cô thực sự tức giận?
“Anh biết em không thích người khác lừa em, thế nhưng anh không phải cố ý giấu diếm em, trước có rất nhiều lần anh muốn nói với em, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, cho nên đừng nóng giận, có được không?” Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh với ánh mắt cương chiều nói.
Niệm Ninh vẫn không nói gì.
Nhạc Cận Ninh thấy.

Niệm Ninh vẫn im lặng không nói tiếng nào, anh siết chặt eo cô một chút: “Em thực sự không muốn nói chuyện với anh sao?”
Từ trong tiềm thức, tinh thân của Niệm Ninh dần dần hồi phục, cô ngẩng đầu lập tức thấy ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn mình.
Lúc này, Niệm Ninh mới ý thức được cô vừa mới thất thân, Nhạc Cận Ninh vừa nói gì cô cũng không nghe rõ.
Mặt cô đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng nói: ˆ Vừa nấy anh đã nói gì vậy?

Ở đây tiếng nhạc hơi lớn, em không nghe rõ.”
Vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh mơ hồ, anh nhìn Niệm Ninh, bất đắc dĩ nói: “Anh nói, em đừng tức giận, tha thứ cho anh có được không?”
Lúc này, Niệm Ninh mới nhận ra rằng cô luôn suy nghĩ về việc người đàn ông đêm đó có phải là Tân Tuyết Tùng hay không.

Nếu là như vậy, cô nên làm gì, cô hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Nhạc Cận Ninh.

Thế nhưng, cô cũng không dám nói thật, sợ Nhạc Cận Ninh lại nhìn ra điều gì đó.
Hơn nữa, cô cũng cảm thấy rất áy náy, cô cũng có lỗi với Nhạc Cận Ninh, cho nên mặc kệ Nhạc Cận Ninh có làm chuyện gì, cô đều không có tư cách không tha thứ cho anh.

Vì vậy Niệm Ninh cũng không có hỏi Nhạc Cận Ninh rốt cuộc muốn cô tha thứ cho anh chuyện gì, theo bản năng nói “Không sao cả, em tha thứ cho anh.”
Nhạc Cận Ninh thật sự không ngờ tới Niệm Ninh là người có tính cách bướng bỉnh như một con bê, ấy thế mà lại dễ dàng tha thứ cho anh.

Trước đây anh nói dối cô, người mà cô kết hôn là ba anh, anh đã phải tốn rất nhiều nỗ lực, cô mới tha thứ cho anh.

Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, cô không tức giận là tốt rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi