NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


“Hai ngày này em cũng chẳng làm gì, không thì em đến công ty với anh đi?
Anh sẽ bảo trợ lý đi dạo quanh công ty chơi với em, em đỡ phải khó chịu.”
Nhạc Cận Ninh sẽ Niệm Ninh ở trong nhà quá lâu sẽ khó chịu, muốn đưa cô tới công ty.
Nhưng Niệm Ninh lại từ chối anh: “Không được, hôm nay em còn phải đi học, thật sự không có thời gian để đi với anh được.”
Thấy Niệm Ninh còn phải tới trường, Nhạc Cận Ninh cũng không thể làm cô khó xử, chỉ có thể tới công ty một mình.

Sau khi tiên Nhạc Cận Ninh đi làm, Niệm Ninh ngồi ngẩn người trên ghế sô pha lo lắng.
Nghĩ tới chuyện vẫn chưa bỏ đứa con ở trong bụng, cô rất lo lắng, nếu như trì hoãn thời gian càng lâu thì càng bất lợi với cô.

Bụng cô càng ngày càng lớn, không thể kéo dài chuyện này được nữa.

Phải nhanh chóng bỏ đứa bé này mới được!

Niệm Ninh suy đi tính lại, tới tối muộn Nhạc Cận Ninh mới tan làm, giờ đi bệnh viện chắc là vẫn kịp.

Nghĩ tới đây, cô quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, hôm nay cô sẽ đi phá thai!
Niệm Ninh sắp xếp một ít đồ đạc, rồi gọi cho giảng viên xin nghỉ học và bắt xe đi tới bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, cô đứng ở cửa bán vé lấy số thứ tự.

Niệm Ninh cầm số thứ tự, đang định đi qua ngồi trên ghế nghỉ ngơi, đúng lúc này…
“Cô Niệm?”
Đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình.

Niệm Ninh nhìn lại, phát hiện…
Tần Tuyết Tùng!

Cha của đứa con trong bụng côi!!
“Anh Tần?” Niệm Ninh nhìn Tần Tuyết Tùng không biết xuất hiện ở gần cô từ lúc nào, cô năm chặt tay lại theo bản năng.
“Thật trùng hợp, ở bệnh viện mà cũng có thể gặp cô Niệm.” Tần Tuyết Tùng vô cùng thân thiện cười, trông rất nhã nhặn.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Niệm Ninh xanh mặt, đột nhiên không biết nên nói gì.
Niệm Ninh cảm thấy rất hoảng loạn khi nghĩ tới người đàn ông ở trước mặt này, rất có thể anh ta chính là cha của đứa bé trong bụng cô, hơn nữa anh †a lại còn là anh em với Nhạc Cận Ninh.

Nhưng mà để tránh bị Tân Tuyết Tùng phát hiện, cô chỉ có thể miễn cưỡng giả vờ điềm nhiên.

ị Tần Tuyết Tùng ôn tôn hỏi: “Cô đến bệnh viện khám bệnh à? Bệnh nặng không?”
“Không có…không có gì, tôi chỉ có vài vấn đề nhỏ về dạ dày thôi.” Niệm Ninh chảy mồ hôi ướt sũng cả người, che giấu nói.
“Tuy bệnh dạ dày rất phổ biến, nhưng cũng không thể coi thường, tôi lại có quen biết một người bạn này, có cần tôi giúp đỡ không?” Tần Tuyết Tùng cười hỏi.
“Đừng!” Niệm Ninh kích động nói.
“Vậy… Ý của tôi là thật ra tôi đã tìm được bác sĩ rồi, không dám làm phiền anh Tần.” Phát hiện vừa rồi mình đã thất thố, cô vội vàng giải thích.
Chuyện cô mang thai, không chỉ không thể nói cho Nhạc Cận Ninh, cũng không thể nói cho Tần Tuyết Tùng.
Tần Tuyết Tùng thấy Niệm Ninh từ chối lời đề nghị của mình, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Niệm Ninh.
“Anh Tần?” Thấy Tần Tuyết Tùng nhìn chằm chằm mình, Niệm Ninh liền trở nên căng thẳng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi