NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh sắp bị nghẹn chết, vì bảo toàn tính mạng, cô không nói hai lời, cầm lấy ly nước trực tiếp uống cạn, rốt cục cũng thở phào.

“Cảm…” Cô vừa định quay đầu nói cảm ơn, kết quả phát hiện người vừa mới đưa nước lọc cho cô lại là…
Tần Tuyết Tùng? ? ?
Sắc mặt Niệm Ninh trong nháy mắt liền cứng ngắc lại, sao anh ta lại ở đây?
Lễ ra anh ta phải ở thành phố Thiên Tân chứ, sao lại chạy tới đây?
“Tốt hơn một chút nào không?” Tần Tuyết Tùng thấy sắc mặt Niệm Ninh chuyển biến tốt hơn một chút, ngay lập tức quan tâm hỏi một câu.

Đến tận khi anh ta mở miệng, lúc này Niệm Ninh mới kịp phản ứng, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm ơn anh Tần, tôi không sao.


Chỉ cần vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng cô là của người đàn ông trước mắt này, tâm trạng hoảng loạn trong lòng cô lại lập tức lan tràn vô hạn, hai tay vô thức năm chặt lấy nhau.

“Không sao thì tốt rồi, đối với những thứ như rượu, các cô gái lúc ở ngoài một mình nên uống ít thôi, nếu không sau khi uống say xảy ra chuyện gì không thể kiểm soát được, lúc ấy có hối hận không kịp.


” Tần Tuyết Tùng ý tứ sâu xa nói.

Niệm Ninh cảm thấy không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy trong lời nói của Tân Tuyết Tùng có hàm ý, tất cả đều ám chỉ đêm hôm đó, sau khi cô say rượu ở quán bar, cô và anh…
Đúng rồi!
Nếu như lúc ấy cô không uống say, có lẽ cô sẽ không bốc đồng như thế, trao lần đầu tiên của mình đi dễ dàng như trở bàn tay.

Hiện tại còn mang thai con của Tần Tuyết Tùng, đúng là hối hận cũng không kịp.

“Anh… Anh nói đúng, vừa rồi chỉ là tôi không cẩn thận bị nghẹn, cho nên không nghĩ nhiều, tiện tay cầm lấy rượu.

” Niệm Ninh miễn cưỡng nở một nụ cười, cô cảm thấy mình và Tần Tuyết Tùng lại ở trong cùng một không gian, khiến cô thật sự hít thở không thông, thế là cô tìm đại một cái cớ, nói: “Vậy, anh Tần, trong phòng hơi ngột ngạt, tôi đi ra ngoài hít thở một chút.



Sau khi nói xong, không đợi Tần Tuyết Tùng kịp phản ứng thì cô đã lập tức xách váy quay người rời đi.

Tần Tuyết Tùng đứng tại chỗ, thản nhiên nhìn cô một cái, ánh mắt lóe lên một tia hung ác nham hiểm: “Đừng trách tôi đối với cô như vậy, có trách thì trách cô không nên cướp người đàn ông mà Tô Mạt thích.


Lập tức anh ta cười lạnh một tiếng, cũng quay người rời đi.

Sau khi Niệm Ninh ra khỏi phòng tiệc, bởi vì Tân Tuyết Tùng đến cho nên lòng dạ rối bời, trong lúc vô thức đã đi tới bên cạnh bể bơi.

Cô quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện Tần Tuyết Tùng không đi theo khiến cho nỗi lòng luôn lo lắng vừa rồi giờ mới dân dần buông ra một chút.

Vừa rồi đối phó với Tân Tuyết Tùng, thật sự là so với làm việc bán thời gian cả ngày còn mệt mỏi hơn, hiện tại chỉ muốn ngồi xuống, nghỉ ngơi một hồi thật tốt.

Cô đảo mắt một vòng sau đó ánh mắt khóa chặt vào chiếc ghế dựa ở gần bể bơi.

Cô vừa mới đến bên cạnh chiếc ghế tựa kia, đang muốn ngồi xuống, đúng lúc này…
“Niệm Ninh…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi