NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nghĩ vậy, bông nhiên trong lòng Nhạc Cận Ninh dâng lên sự tự trách thật nhiều.

Y tá thấy dáng vẻ Nhạc Cận Ninh kiên định muốn trông coi bên cạnh Niệm Ninh thì khuôn mặt lộ vẻ xúc động, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, quay người ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, Niệm Ninh đang mơ một cơn ác mộng, trong mơ cả người cô chìm trong một biển nước xanh sâu rộng bao la, nước biển không ngừng tràn vào khoang mũi và miệng cô.

Chân cô căn bản không chạm được vào đáy, hai tay liên tục vùng vẫy trên mặt biển, nhưng ngoại trừ sóng biển càng ngày càng mạnh một cách bất ngờ, thì không có gì khác cả, thời gian dần trôi qua cô dần dần đuối sức.

Mỗi lần cô muốn há miệng kêu cứu, thì lại càng làm cho nước biển tràn vào nhiều hơn, điều này làm cô cảm thấy thật sự bất lực, cảm giác sợ hãi mạnh mẽ bao phủ cô.

Niệm Ninh nằm trên giường bệnh, trông ngủ không yên ổn chút nào.

Nhạc Cận Ninh luôn chăm chú nhìn chăm chằm Niệm Ninh, thấy lông mày tỉnh tế của cô cau lại thật chặt, trong miệng rên lên những tiếng nỉ non đứt quãng, nhìn vô cùng bất an.

“Niệm Ninh?” Nhạc Cận Ninh thử đánh thức cô: “Niệm Ninh, em tỉnh lại đi.



Anh lặp đi lặp lại gọi ba bốn lượt, lúc này đột nhiên Niệm Ninh bừng tỉnh, đôi mắt vốn dĩ thư thái trong sáng giờ phút này lại ngập tràn sự sợ hãi.

“Em thấy thế nào?” Vẻ mặt Nhạc Cận Ninh lo lắng nhìn cô, chờ phản ứng của cô.

Niệm Ninh há mồm ra thở hổn hển: ‘Nhạc Cận Ninh?”
Khoảng khắc khi nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, trong nháy mắt cô cảm thấy sự hoảng loạn trong lòng lập tức lắng xuống.

Cô đưa tay ra vòng qua cổ Nhạc Cận Ninh, vùi đầu vào cổ và vai anh, sự uất ức giống như đê vỡ, tất cả hóa thành nước mắt phát tràn ra.

“Anh biết không? Em vừa mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ rất đáng sợ, em mơ thấy mình rơi vào trong nước, liên tục kêu gào cứu mạng, nhưng mà không ai để ý đến em, chỉ có nước không ngừng tràn vào trong miệng em từng ngụm.

” Niệm Ninh ôm Nhạc Cận Ninh thật chặt.


Nhạc Cận Ninh nghe cô nói, cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt, lo lắng vô cùng.

“Niệm Ninh, chuyện này… Không phải là mơ, đúng là vừa rồi em bị rơi vào trong nước, thật xin lỗi… Anh, là anh không bảo vệ cho em được tốt.

’ Nhạc Cận Ninh vô cùng tự trách, tay ôm Niệm Ninh cũng không tự chủ được mà chặt hơn một chút.

Không phải là mơ?
Sau khi Nhạc Cận Ninh nhắc nhở, lúc này Niệm Ninh mới chú ý tới, hình như cô đang ở một nơi xa lạ, cô lập tức hỏi: “Đây là đâu?”
“Bệnh viện.

” Nhạc Cận Ninh nói.

Cô tới bệnh viện như thế nào?
Niệm Ninh nhớ rõ, buổi chiều cô và Nhạc Cận Ninh có mặt trong một bữa tiệc, Nhạc Cận Ninh đi nghe điện thoại, ban đầu cô chạm mặt Tần Tuyết Tùng, sau đó lại…
Lý Tây Tây?
Đúng!
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Nhạc Cận Ninh, kết quả Lý Tây Tây bỗng nhiên từ phía sau lưng đẩy cô một phát, đẩy cô ngã thẳng vào trong nước.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi