NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 254

Sau khi Nhạc Cận Ninh rời khỏi công ty, đầu tiên anh dẫn theo bác sĩ đến để trao đổi với bác sĩ điều trị của Bà nội Niệm, hiểu được tình hình đại khái, anh đi thẳng đến phòng bệnh của bà nội.

Nhưng sau khi Nhạc Cận Ninh đi vào, thì liền nhíu mày lại. Trong phòng bệnh chỉ có bà nội và người chăm sóc, không hề thấy bóng dáng của Niệm Ninh.

Niệm Ninh đâu?

“Cận Ninh, sao con tới đây?” Bà nội thấy Nhạc Cận Ninh đi vào, trên gương mặt già nua lập tức nở nụ cười.

Nhạc Cận Ninh cười khẽ, đi đến bên cạnh bà nội, ngồi xuống: “Công ty của con không có việc gì, nên muốn ghé thăm bà một chút.”

“Con không cần tới thăm bà, bà là một bà già, có người chăm sóc sẽ trò chuyện với bà, bà không hề buồn bã.” Bà nội Niệm hiền từ mà nói, không muốn gây thêm phiền phức cho bọn trẻ.

“Không sao ạ, bà nội, Niệm Ninh đi đâu rồi?” Nhạc Cận Ninh nghĩ chắc cô đã đến phòng bệnh một lúc, nhưng anh lại không thấy bóng dáng của cô.

Bà nội Niệm sửng sốt một chút, nói: “Tiểu Niệm Ninh à? Hôm nay con bé không có tới, sao vậy?”

Nghe bà nội nói thế, trong lòng Nhạc Cận Ninh có chút nghi hoặc.

Buổi sáng hôm nay lúc ăn sáng, Niệm Ninh nói muốn tới bệnh viện thăm bà nội.

Nhưng anh thấy lúc này cũng đã gần trưa rồi, mà bà nội lại nói Niệm Ninh không đến?

Nhạc Cận Ninh suy nghĩ, đoán chừng là trí nhớ của bà nội chưa hồi phục, nên nhìn về phía người chăm sóc ở bên cạnh.

Người chăm sóc cũng nói: ‘Nhạc.

thiếu, hôm nay tôi vẫn ở bên cạnh bà, thật sự là hôm nay cô Niệm vẫn chưa tới.”

“Sao vậy? Có phải con bé xảy ra chuyện gì rồi không?” Bà nội còn tưởng rằng Niệm Ninh xảy ra chuyện gì, lập tức trở nên lo lắng.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà nội, Nhạc Cận Ninh vội vàng giải thích: “Bà nội yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Sáng hôm nay Niệm Ninh nói muốn đi đến bệnh viện thăm bà, con còn tưởng cô ấy đến đây rồi, chắc có việc gì nên chậm trễ thôi, bà đừng lo lắng, con ra ngoài gọi điện cho cô ấy.”

Nghe thấy Nhạc Cận Ninh nói như vậy, bà nội mới bình tĩnh lại.

Nhạc Cận Ninh dặn dò người chăm sóc hãy chăm sóc tốt cho bà nội, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh, muốn đi đến hành lang gọi điện thoại cho Niệm Ninh.

Anh lấy điện thoại di động ra, trong danh bạ tìm đến số của Niệm Ninh, đang chuẩn bị gọi, đúng lúc này…

Bồng nhiên anh thấy một bóng người quen thuộc, là Niệm Ninh!

Niệm Ninh mới vừa ra khỏi khoa phụ sản, đã thấy Nhạc Cận Ninh đứng cách đó không xa.

Nhạc Cận Ninh? Sao anh ấy lại ở đây?

Không phải sáng nay anh ấy nói công ty có việc sao?

“Nhạc Cận Ninh, anh… Sao anh lại ở đây?” Niệm Ninh cười gượng, hai tay để dọc theo thân thể nắm chặt lại.

“Vừa rồi anh còn muốn gọi cho em, không phải lúc sáng em nói muốn đi thăm bà nội sao? Sao bây giờ lại đi ra khỏi khoa phụ sản?” Nhạc Cận Ninh ngẩng đầu nhìn mấy chữ kia lần thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi