NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

 

Chương 256

Kinh nguyệt không đều?

Niệm Ninh nhìn bác sĩ, cô rất hoang mang, tại sao bác sĩ lại nói dối giúp cô vậy?

Nhạc Cận Ninh nhìn bác sĩ, sau đó nhìn vào đơn thuốc, thấy rằng chúng thực sự là tất cả các loại thuốc cho kinh nguyệt không đều, trong đáy mắt anh đột nhiên thoáng qua sự mất mát.

Nghĩ đến sự bất thường của Niệm Ninh trong giai đoạn này, anh thực sự nghĩ rằng Niệm Ninh đang mang thai!

Kết quả là do anh đã suy nghĩ quá nhiều, tự hoang tưởng rồi vui một mình.

“Tôi hiểu rồi.” Sau khi Nhạc Cận Ninh nói xong, anh nắm tay Niệm Ninh rồi quay người rời đi.

Niệm Ninh nhìn vào bóng dáng của Nhạc Cận Ninh, nghĩ rằng cô đã lừa dối anh hết lần này đến lần khác, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn và cảm giác tội lỗi không thể tả được.

Hai người trở lại phòng bệnh cùng nhau, bà nội nhìn thấy Niệm Ninh đến, thì liền ngồi dậy khỏi giường.

“Bà ơi, sao bà lại dậy? Bà nằm xuống đi.” Niệm Ninh thấy bà của mình ngồi dậy, vội vã tiến về phía trước.

Bà nội mỉm cười rồi nói, “Cháu yên tâm, bà không sao, nhưng khi nào bà mới có thể xuất viện? Chấn thương ở chân bà chỉ là một vết thương nhỏ thôi, cũng giống như vết thương khi bà ở trong viện điều dưỡng vậy.”

Niệm Ninh thấy tâm trạng của bà ngoại có chút không ổn định, nên đã thuyết phục: “Bà ơi, bà có thể yên tâm trong bệnh viện dưỡng thương, nếu bà vào viện điều dưỡng, không cẩn thận va vào đâu đó, lại không có bác sĩ nào ở viện, nếu bà xảy ra chuyện gì, thì bà làm sao đây? “

Nhạc Cận Ninh ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Bà ơi, bà đừng để cho Niệm Ninh lo lắng nữa ạ, nếu bà nằm trong bệnh viện thấy buồn chán thì gọi y tá đẩy người ra sau vườn hoa đi dạo ạ.”

Bệnh viện này có các thiết bị chữa trị và thiết bị y tế đây đủ nhất ở thành phố Thiên Tân. Nó không chỉ tập hợp các đội ngũ y tế hàng đầu ở thành phố Thiên Tân, hơn nữa còn có một khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà bệnh viện; thuận tiện cho bệnh nhân ra ngoài và thư giãn khi họ cảm thấy buồn chán.

Bà nội nghĩ ngợi một chút, dường như cũng có đạo lý, bà cũng không muốn gây thêm rắc rối nào cho Niệm Ninh nữa, nên bà gật đầu đồng ý.

Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh tiếp tục trò chuyện với bà một lúc, sau đó hai người bọn họ rời khỏi phòng bệnh.

“Bây giờ anh phải đến công ty sao?”

Đôi môi đỏ của Niệm Ninh khẽ mím chặt lại, nhìn có chút không nỡ rời xa anh.

Nhạc Cận Ninh mỉm cười ở khóe miệng, hai lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt trăng trẻo mềm mại của cô : “Có một cuộc họp vào buổi sáng, nhưng vì bệnh của bà nội, tôi đã đích thân đưa bác sĩ đến, cho nên tôi đã dời lịch sang chiều, bây giờ phải quay lại rồi.”

Niệm Ninh khẽ thở dài: ‘Dù sao cũng là cuộc họp buổi chiêu mà, ăn cơm xong anh cũng có thể đi được mà, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi.”

“Tôi sẽ ăn bữa trưa trong xe.’ Nhạc Cận Ninh thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình không nỡ rời xa anh, trong thoáng chốc tâm trạng anh tốt lên hẳn, nắm lấy eo của Niệm Ninh, hơi siết chặt và hỏi: ‘Đã không nỡ lòng xa tôi đến như vậy hay là đến công ty cùng với tôi. “

“Buông tay em ra trước đã, đây là hành lang, chờ chút nữa sẽ có rất nhiều người sẽ đến.” Khuôn mặt tươi cười của Niệm Ninh dần trở nên đỏ bừng.

Tuy nhiên Nhạc Cận Ninh không những không buông tay mà còn siết chặt hơn: “Em là vợ của anh, anh muốn ôm em thì anh ôm, nhưng còn em, sẽ cùng tôi đến công ty chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi