NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 267

Nhạc Cận Ninh nói: “Đúng vậy, đáy của viên kim cương bình thường về cơ bản là đa giác hoặc hình nón, kỹ thuật cắt kim cương hình trái tim này là một bước đột phá lớn trong lịch sử công nghệ cắt kim cương, có điều đây không phải là điểm quan trọng anh đặt nó cho em.”

Niệm Ninh không hiểu anh đang nói gì. Cô hỏi, “Vậy tại sao anh lại đặt làm nó?”

Viên kim cương trên chiếc nhẫn này, cũng chẳng phải là trứng bồ câu, nhưng lại vô cùng tỉnh tế.

Niệm Ninh nhìn lại, cũng không nhìn ra nguyên nhân.

Nhạc Cận Ninh nắm lấy tay của Niệm Ninh và hôn xuống, nói: ‘Anh mua nó, là bởi vì đây là chiếc nhẫn kim cương đầu tiên trên thế giới có đáy hình trái tim.”

Nhẫn kim cương, bản thân nó đã đại diện cho tình yêu vĩnh cửu của một người dành cho đối phương, lại thêm hình trái tim độc đáo ở phía dưới, trong mắt của Nhạc Cận Ninh, đây chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất của nhân kim cương.

Niệm Ninh cười ngọt ngào, bởi vì tâm ý của Mặc Cận Ninh, cô đều đã cảm nhận được. Gô tò mò hỏi: “Chiếc nhân này đắt lắm sao?”

“Cũng bình thường, vài chục tỷ.”

Nhạc Cận Ninh thờ ơ nói.

Niệm Ninh mắt mở to đầy kinh ngạc: “Tận vài…vài chục triệu?!”

“Sao thế?” Nhạc Cận Ninh vui vẻ gật đầu, như thể mấy chục triệu này chỉ giống như mấy chục đồng vậy, không một chút thương tiếc.

“Vài chục tỷ có thể mua được một căn hộ rộng 2- 300 mét vuông ở chung cư trung tâm thành phố, anh…’ Sắc mặt Niệm Ninh đột nhiên biến thành màu đỏ sậm.

Nhạc Cận Ninh thực sự là đồ tiêu sài hoang phí!!!

Nhìn thấy bộ dạng đăm chiêu ủ dột của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh khẽ nhướn mày: “Em lại sao thế?”

“Đau lòng” Niệm Ninh ôm lấy cơ thể nói.

Ngoài đau lòng, cô thực sự không biết phải nói gì.

“Có phải bị ốm rồi không? Chỗ nào không thoải mái?” Nhạc Cận Ninh nghe cô nói như thế, lông mày đột nhiên nhíu lại, vẻ mặt lo lắng.

Niệm Ninh khẽ thở dài bất lực, hỏi: “Nhạc Cận Ninh, chiếc nhân này, có thể trả lại không?”

Mặc dù nhà họ Niệm ở thành phố Thiên Tân cũng được coi là có địa vị, Niệm Ninh từ nhỏ đã nhìn thấy không ít những đồ trang sức có thương hiệu, nhưng hề nghĩ tới vài chục tỷ đổi lấy một chiếc nhân, vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Nghe cô nói như vậy. Nhạc Cận Ninh mới hiểu ý của từ “đau lòng” ban nãy cô nói, anh cười thích thú hỏi: “Đau lòng vì xót tiền sao?”

“Không thì sao chứ?” Niệm Ninh hỏi ngược lại.

Mặc dù Nhạc Cận Ninh có tiền, nhưng đây cũng là tiền anh cực khổ có được, vài chục triệu để mua một chiếc nhãn, thực sự là quá đắt rồi.

Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của cô, nhịn không được cười phá lên.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi