NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 288

“Tôi hiểu rồi.” Tiền Thụy gật đầu trong giây lát, đồng thời âm thầm tự hỏi, phải tìm mấy người giúp đỡ đi khiêng sách mới được, nếu không thì chỉ một mình anh ta, chắc chắn không thể giải quyết nhiều sách như vậy được.

Nhạc Cận Ninh cuối cùng cũng dặn dò xong những chuyện cần thiết, anh lại một lần nữa cẩn thận trở vào lại phòng bệnh của Niệm Ninh. : Tiền Thụy trông thấy dáng vẻ thận trọng của Giám đốc nhà mình, chợt nhớ tới một câu chuyện từng được nghe kể.

Người ta nói, trí thông minh của người phụ nữ trong tình yêu chỉ bằng không. Nhưng mà bây giờ xem ra, trí thông minh của người vừa trở thành ba của một đứa trẻ cũng bằng không.

Tiên Thụy thở dài một hơi, không thể tiếp tục kéo dài thời gian được nữa. Anh ta lập tức quay người chạy thẳng tới hiệu sách lớn nhất của thành phố Thiên Tân, chỉ mong anh ta có thể mua được toàn bộ số sách báo mà tổng giám đốc yêu cầu.

Nhạc Cận Ninh vừa trở lại phòng bệnh không lâu, thì thấy Niệm Ninh còn đang trong giấc ngủ, rất không yên lòng nhíu mày.

“Niệm Ninh, em tỉnh lại đi.” Nhạc Cận Ninh nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Niệm Ninh, dường như là mơ thấy ác mộng, cho nên muốn thử kêu cô tỉnh dậy.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Niệm Ninh dường như đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang không ngừng gọi tên cô.

Cái giọng nói kia, hình như là Nhạc Cận Ninh!

Niệm Ninh định mở miệng ra nói chuyện, nhưng miệng của cô như bị – dính lại rồi vậy.

Cô muốn mở to mắt nhìn thử xem rốt cuộc có phải là Nhạc Cận Ninh hay không, thế nhưng mí mắt của cô lại nặng trịch.

Cuối cùng, cô dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng mở được mắt ra.

Lúc Niệm Ninh vừa mở mắt ra, đã thấy Nhạc Cận Ninh đang trông chừng ở bên cạnh cô, gương mặt lo lắng nhìn cô, cô ngơ ngác mất mấy giây đồng hồ.

Gô vuốt vuốt cái trán đang hơi đau nhức, nghỉ ngờ hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

Nhạc Cận Ninh lập tức đưa tay ra giúp Niệm Ninh day day huyệt thái dương, nhẹ nhàng nói:”Ở đây là bệnh viện, vừa nấy lúc ở ủy ban em bị ngất đi.

Bây giờ em có cảm thấy chỗ nào không ổn không? Hay là em có muốn ăn cái gì không?”

Niệm Ninh lắc đầu, không phải là cô đang nằm mơ chứ?

Nếu không thì, tại sao Nhạc Cận Ninh lại dùng ánh mắt lo lắng như vậy để nhìn cô?

Anh biết trong bụng cô mang thai đứa con của người đàn ông khác, hẳn là anh phải rất chán ghét cô mới đúng!

Niệm Ninh đưa tay tự véo mình mấy lần, rồi mới xác định được, đây không phải là mơ, mà là thật.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Niệm Ninh cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ ra chuyện sáng nay cô và Nhạc Cận Ninh hẹn nhau đến ủy ban để ly hôn, nhưng ngay vào lúc chuẩn bị ký tên, không hiểu sao cô lại bị ngất đi.

Cô chợt nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa cô và Nhạc Cận Ninh chẳng còn chút quan hệ nào với nhau, lập tức cảm thấy chán nản.

Mà trong lòng thì lại càng thấy tủi thân.

Niệm Ninh thực sự không muốn ly hôn. Cô muốn giấu Nhạc Cận Ninh để đi phá bỏ cái thai, thế như ba lần bảy lượt, cô không những không phá bỏ cái thai, thậm chí còn để Nhạc Cận Ninh biết được về sự tồn tại của đứa bé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi