NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nhạc Cận Ninh không những không rời đi, mà trực tiếp cúi xuống ôm Niệm Ninh ngay tại ghế sofa, cơ thể hai người bị trói chặt vào nhau.
Niệm Ninh như muốn phát nổ, và khuôn mặt cô nóng lên.

Cô nhìn chằm chằm vào Nhạc Cận Ninh trong hoảng loạn: “Anh, anh muốn làm gì?”
Nhạc Cận Ninh nhếch môi lên và mỉm cười, đôi mắt đảo từ trên xuống dưới cơ thể Niệm Ninh: “Tôi chỉ muốn đối xử với cô thật tốt.
Cô nên cảm ơn tôi chứ?”
Niệm Ninh cảm thấy Nhạc Cận Ninh hiện tại rất nguy hiểm, giống như Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh sắp hành động, mặt cô tái xanh: “Anh có biết anh đang làm gì không?”
Cô nắm chặt tay Nhạc Cận Ninh và ngăn anh ta lại.
“Tôi chỉ đang cố gắng trở thành một người chồng…”
Do đó, Niệm Ninh không thể không khóc trước khi những lời của Nhạc Cận Ninh.
Cô cố gắng hết sức chống cự đến nỗi vết thương trên tay cũng bắt đầu ko yên.
Đau quá !
Nhạc Cận Ninh thấy rằng khuôn mặt của Niệm Ninh tái nhợt và dường như không phải giả vờ.


Trái tim anh như bị kim đâm.

Anh lập tức dừng mọi cử động của mình và nhìn Niệm Ninh.
“Thế nào rồi? Vết thương có bị nứt không? Tôi lập tức gọi bác sĩ đến…”
Cơn đau đó đã qua đi, Niệm Ninh được Nhạc Cận Ninh buông ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Không, tôi ổn.

Nhưng tôi cần nghỉ ngơi và anh hãy mau ra ngoài đi.”
Sau khi Niệm Ninh được trả tự do.

Cô nhanh chóng rời lên khỏi ghế sofa, và cách xa anh.

Cô thực sự sợ hãi.
Sau cùng, Nhạc Cận Ninh lại thấy khó chịu.


Nhạc Cận Ninh nhận thấy Niệm Ninh rất sợ anh, tránh anh như tránh dịch.
Quên đi, để cho cô ta hôm nay được yên ổn.
Sau khi vết thương trên tay cô được chữa lành.

Chắc chắn cô sẽ phải trả lại cả vốn lẫn lời cho anh.

Anh sẽ cho cô biết thế nào là mạnh mẽ! Nghĩ về điều này, Nhạc Cận Ninh nở nụ cười quái dị, cuối cùng anh ta rời đi và để Niệm Ninh yên ổn một đoạn thời gian.
Niệm Ninh thấy răng Nhạc Cận Ninh cuối cùng đã đi mất.

Cô võ nhẹ vào ngực thở hắt ra, như thể cô vừa trải qua một chuyện gì đó thật kinh khủng.
Cô nghĩ răng lúc đó mình thực sự xong rồi.
May mắn thay, cô đã trốn thoát một lần nữa.
Ngày hôm sau Niệm Ninh lơ đờ bước đi với đôi mắt vẫn còn ngáy ngủ, cô bước vào phòng tắm, cô xả nước và chuẩn bị tắm rửa, ngay sau đó …Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Ai cho phép cô chạm vào nước?”
Niệm Ninh bị sốc và quay sang nhìn Nhạc Cận Ninh đang đứng đằng sau cô.

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, những gì anh ta đã làm với mình, Niệm Ninh như muốn lặng người đi.
Niệm Ninh tròn mắt: “Anh có thể đừng xuất hiện đột ngột như vậy có được không? Anh có biết là anh đã hù tôi sợ chết khiếp?”
Nhạc Cận Ninh tiến đến gần cô, trực tiếp tắt vòi và giọng lạnh lùng như khiển trách: “Cô đã quên những gì bác sĩ nói hôm qua, cô lại muốn bị bệnh nữa hay sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi