NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 347

Không phải chỉ cân một câu không cố ý thì sẽ xong việc chứ, anh nghĩ thật hay.

“Vậy em muốn làm thế nào để hả giận?” Nhạc Cận Ninh hỏi lại.

Điều này làm cho Niệm Ninh cảm thấy hơi khó nghĩ. Nghĩ hồi lâu cũng chẳng có cách gì tốt, ngược lại bụng của cô lại kêu lên.

“Ùng ục ục…’ Căn phòng vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng bụng kêu.

Nhạc Cận Ninh khẽ dụ dỗ nói: ‘Anh thấy trước hết vẫn nên dẫn em đi ăn chút gì đó. Muốn hả giận, trong phút chốc cũng không nghĩ ra cách gì tốt, vậy em hãy từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ kỹ chỉ cần nói với anh một tiếng là được.”

Niệm Ninh nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Nhạc Cận Ninh, nói rất hay chẳng có sai lâm gì, nhưng mà…

Sao cô lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ?

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Nhạc Cận Ninh đã bế cô lên, ôm cô đến phòng ăn, đặt cô xuống bàn ăn.

Mùi thơm của thức ăn đã thành công kéo suy nghĩ của Niệm Ninh lại, cô tò mò hỏi: “Sao anh lại làm nhiều đồ ăn như vậy?”

Mà đều là món cô thích ăn.

Nhạc Cận Ninh giải thích: ‘Hôm nay trở về khá sớm, cho nên làm cơm tối. Vốn nghĩ là em và bà nội sẽ trò chuyện lâu, tối nay mới trở về, cho nên làm nhiều một chút.”

Nói đến chuyện của bà nội, bỗng nhiên vẻ mặt của Niệm Ninh trở nên tốt hơn, cô nói: ‘Hôm nay, lúc em đến.

viện điều dưỡng, bác sĩ nói bệnh của bà nội đã đỡ hơn nhiều. Chuyện trí nhớ suy giảm nhanh cũng đã cải thiện, tuy nói không chắc sẽ như lúc trước, nhưng ít nhất có thể vẫn như bây giờ.”

Bệnh của bà nội, thật ra cô cũng đã tra rất nhiều tư liệu, bệnh tình không tiếp tục chuyển biến xấu, được khống chế đã rất tốt rồi.

“Thật à?” Nhạc Cận Ninh hơi kinh ngạc, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt.

“Đúng thế, có phải rất khó tin không? Sáng nay lúc nghe được, em cũng tưởng bác sĩ nói đùa với em.” Vừa nghĩ tới thân thể của bà nội sẽ ngày càng tốt hơn, trong lòng Niệm Ninh vô cùng vui vẻ.

Nhạc Cận Ninh lo lăng dặn dò: “Tóm lại đây là chuyện tốt, bà nội ở hiền gặp lành, anh cũng đã nói nhất định sẽ chữa trị tốt cho bà nội. Nhưng mà bây giờ là em, em phải chú ý biết không?”

Tuy bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, nhưng mà cũng phải chú ý, dù sao còn chưa qua ba tháng đầu.

“Anh yên tâm đi, chuyện anh nói em đều biết.” Niệm Ninh vừa ăn vừa nỏi.

Bởi vì Nhạc Cận Ninh nói xin lỗi, cô biết anh vẫn quan tâm cô, mà anh còn vì cô mà đặc biệt chuẩn bị một bàn ăn đầy cao lương mỹ vị, lại thêm bệnh tình của bà nội đã chuyển biến tốt đẹp, có thể nói là ba niềm vui đến một lúc.

Cho nên, bây giờ tâm trạng của cô vô cùng thoải mái.

“Đúng rồi, hôm nay khi trở về anh nhớ đến một chuyện.” Ngay lúc Niệm Ninh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh lại mở miệng.

“Nhớ tới chuyện gì?” Niệm Ninh nghỉ ngờ hỏi.

“Đã chụp ảnh cưới rồi, có phải chúng ta nên viết thiệp mời không?”

Nhạc Cận Ninh cười hỏi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi