NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 350

Ngày hôm sau…

Bởi vì là cuối tuần, nên Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh đều không dậy sớm, đến khi chú Vương đi đến bảo bọn họ rời giường đi ăn sáng.

Nhạc Cận Ninh quyến luyến mà thả lỏng Niệm Ninh ra.

Sau khi hai người rửa mặt mới ra khỏi phòng ngủ, chú Vương đi lên, trong tay cầm theo thiệp mời mà do hai người vừa làm hôm qua, hỏi: ‘Cậu chủ, nơi này có vài tấm thiệp, cậu xem có cần tự mình đi gửi không?”

Niệm Ninh nhìn thiệp mời mà chú Vương đưa cho Nhạc Cận Ninh, tên trong này cô đều nhớ rõ, chủ yếu là người có quan hệ thân thiết với Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh nhận lấy thiệp mời từ trong tay chú Vương, nói: ‘Mấy thiệp mời này chú Vương gửi, giữ của Tuyết Tùng lại, thiệp mời cậu ấy tôi tự mình gửi.”

“Vâng.” Chú Vương khế đáp lại, quay người rời đi.

Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh đi xuống dưới lầu ăn sáng.

Lúc ăn xong phân nửa, bồng nhiên anh mở miệng nói: ‘Niệm Ninh, một lát cơm nước xong xuôi anh phải ra ngoài một lát, em có muốn đi với anh không?”

Ra ngoài?

Niệm Ninh không biết anh muốn ra ngoài làm gì, nên khó hiểu mà hỏi: “Không phải hôm nay là cuối tuần sao?

Anh còn muốn đi đâu?”

Nhạc Cận Ninh kiên nhãn giải thích: “Không có gì, chỉ là mới nghĩ đến hôm nay vừa lúc rảnh rồi, không bằng đi gửi thiệp cho Tuyết Tùng luôn.”

Niệm Ninh khẽ gật đầu, vừa rồi Nhạc Cận Ninh nói anh muốn đích thân đưa thiệp cho Tần Tuyết Tùng, nhưng không nghĩ hôm nay anh sẽ đi.

“Vậy anh đi gửi đi, em ở nhà chờ anh.” Cô cười cười, sau đó từ chối.

“Không đi cùng anh sao?” Nhạc Cận Ninh chỉ muốn trong khoảng thời gian này dẫn Niệm Ninh ra ngoài một chút. Nhân tiện cơ hội hôm nay dẫn cô ra ngoài, nhưng không nghĩ đến hình như cô cũng không muốn đi.

Niệm Ninh từ chối lần nữa: “Em không muốn đi, em ở nhà xem TV đọc sách là được rồi.”

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vân kiên trì như thế, thật sự không muốn ra ngoài, cho nên cũng không ép cô: “Vậy được rồi, em ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh. Tối trở về anh sẽ mua chút điểm tâm em thích ăn?”

Vừa nghe đến chút điểm tâm, Niệm Ninh vui sướng khẽ gật đầu: ‘Ở đối diện trung tâm thương mại có bán bánh nướng, đã lâu lắm rồi em chưa được ăn qua.

“Yên tâm, chắc chắn anh sẽ mua nhiều một chút.’ Nhạc Cận Ninh cưng chiều cười một tiếng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, một mình Nhạc Cận Ninh lái xe rời khỏi biệt thự.

Niệm Ninh khế thở một hơi, ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhớ đến Tần Tuyết Tùng, cả người xấu hổ giống như bị ung thư.

Trước đó, cô nghĩ răng Tân Tuyết.

Tùng là cha của đứa bé trong bụng, cho nên nói chuyện hơi quá đáng. Trong thời gian ngắn, cô không muốn gặp Tần Tuyết Tùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi