NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 359

Từ nhỏ đến lớn em chưa từng được chơi đùa, cho dù có đến cũng chỉ là đứng nhìn cha và em gái chơi với nhau mà thôi…”

Nhạc Cận Ninh vấn biết mấy năm nay Niệm Ninh sống ở nhà họ Niệm không tốt chút nào.

Nghe cô nói như vậy, anh lập tức đau lòng: “Yên tâm, về sau không có chuyện đó nữa.”

Niệm Ninh cười khẽ: “Anh đừng cảm thấy đau lòng, bây giờ em không thương tâm nữa đâu, nếu không có bọn họ làm sao em gặp anh được.”

Khi ông trời đóng lại một cánh cửa của bạn, nhất định sẽ có một cánh cửa khác mở ra.

Những lời này trước đây Nhạc Cận Ninh có nói mà cô không tin thế nhưng hiện tại lại tin chả chút nghi ngờ.

“Đáng tiếc quá, em có thể chơi trò †àu lượn kia không?” Niệm Ninh cẩn thận quan sát Nhạc Cận Ninh, hỏi.

Nhưng mà lại bị Nhạc Cận Ninh nghiêm khắc cự tuyệt: “Không được, chờ sau khi em sinh con xong anh nhất định sẽ cho em chơi hết các trò kích thích ở đây, thế nhưng hiện tại không được!”

Niệm Ninh hiểu ý của Nhạc Cận Ninh cũng chỉ lắc đầu.

“Vậy được, ngày tháng sau này còn dài, cũng không gấp.” Cô không ngừng an ủi bản thân.

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh có chút thất vọng lập tức hỏi: “Sau kế tiếp em muốn chơi gì?” : Chỉ cần không phải mấy cái trò mạo hiểm kia thì anh sẽ chơi với cô.

Niệm Ninh nhìn đồng hồ trên tay rồi lắc đầu: “Không chơi nữa.”

“Vậy có muốn ăn chút đồ ăn không?” Nhạc Cận Ninh hỏi.

Buổi trưa sau khi ra ngoài cô chỉ ăn một chút bỏng lúc xem phim, uống một cốc nước trái cây còn lại cũng không ăn gì.

“Được, nhưng mà em không biết ăn gì.

“Không phải lần trước em nói bít tết ở nhà hàng Tây rất ngon sao? Có muốn đi ăn thử không?”

Niệm Ninh lắc đầu, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, bây giờ cô không muốn ăn bít tết.

Nhạc Cận Ninh thấy vậy lại nói mấy món mà bình thường Niệm Ninh thích ăn nhưng mà hiện tại cũng chẳng muốn, anh kiên nhân hỏi: “Vậy bây giờ em muốn ăn gì anh đưa em đi nhé?”

Niệm Ninh có chút ảo não ngồi, hai tay chống đầu, trằn trọc nghĩ, cuối cùng lại nghĩ ra một cái gì đó cực tham lam, cô hưng phấn nói: “Nhạc Cận Ninh, chúng ta đi ăn xiên que đi!”

Trên trán của Nhạc Cận Ninh nhanh chóng hiện lên ba vạch đen, hỏi: “Chính là cái loại mà dùng cây que trúc rồi xuyên qua mấy cái thứ nhỏ nhỏ có phải không?”

Niệm Ninh gật đầu liên tục: “Em biết có một chỗ, chúng ta đi ăn thử được không? Thật sự là ở chung với anh lâu như vậy, em hình như chưa từng thấy anh ăn những thứ đồ ăn này bao giờ”.

Chính xác mà nói thì cô không chỉ muốn ăn thịt xiên mà còn có cả xiên que chiên, xiên nướng, xiên que shabu nữa, tất cả cô đều muốn ăn hết.

Nhạc Cận Ninh nhìn thấy nét mặt tràn đầy vui vẻ của Niệm Ninh nên cũng đành cố gắng nhẹ gật gật đầu, thật sự trong lòng anh đối với mấy cái xiên que kia chẳng có một chút mong đợi nào.

“Em nói chính là chỗ này sao?” Khi tài xế dừng lại trước mặt của một cái cửa hàng nhỏ nhỏ thì nét mặt của Nhạc Cận Ninh có chút không bằng lòng mà hỏi.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Niệm Ninh sáng lấp lánh hỏi.

Nhạc Cận Ninh nhìn thấy bộ dáng Niệm Ninh vui vẻ như vậy nên chỉ đành cưng chiều mà nói: ‘Không có gì cả, nếu em đã muốn ăn nó thì chúng ta nhanh đi vào thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi