NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 361

Niệm Ninh không biết phải làm sao đành cười cười, nhìn vẻ mặt đang ngủ của anh bỗng nghĩ ra một ý đồ xấu, cô cẩn thận đưa tay từ trong chăn ra sau đó nhẹ nhàng từ từ đặt lên cái mũi cao của anh.

Cô cố nhịn sự kích động muốn cười trong lòng, đưa tay ra trực tiếp nhéo mũi người nào đó.

Một giây, hai giây, ba giây…

Nhìn thấy người nào đó hai hàng lông mày nhăn lại càng lúc càng giống như cái bánh quai chèo, Niệm Ninh thật sự có một kích động là muốn thoải mái cười thật to.

Đúng lúc cô đang cố nhịn cười hết nổi rồi, thì người nào đó bất ngờ nhân cơ hội xoay người mà lên trên.

“Anh… Anh tỉnh lại hồi nào vậy?” Niệm Ninh nhìn người nào đó đang đè cô xuống nằm ở trên người mình thì có cảm giác như là làm việc xấu bị bắt quả tang vậy.

“Em đoán xem, hửm?” Nhạc Cận Ninh nghỉ ngờ cười nói.

Niệm Ninh cười cười, cảm giác chột dạ càng lúc càng rõ ràng: “Anh xem bây giờ anh cũng tỉnh rồi vậy thì chúng ta trước tiên nên rời giường phải không nha?”

Nhạc Cận Ninh nhếch miệng cười một tiếng, nhưng hình như lại không có ý định rời giường.

Niệm Ninh nhìn thấy bộ dạng anh như vậy trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận.

Nhạc Cận Ninh giống như con giun trong bụng cô vậy, vậy mà anh có thể biết được cô đang suy nghĩ cái gì: ‘Bây giờ em mới thấy hối hận sao, nhưng đã không còn kịp nữa rồi”.

Niệm Ninh lập tức mở chứng minh: “Em, em không có hối hận, chỉ là em thấy bây giờ thật sự đã muộn rồi, vậy nên chúng ta cần phải rời giường nếu không lát nữa anh sẽ đi làm muộn mất”.

“Anh là ông chủ, thỉnh thoảng anh đến trễ một lần người khác cũng sẽ không dám nói gì, ngược lại là em đó, chẳng lẽ em không nghĩ đến bây giờ việc em nên lo lắng nhất chính là sự an toàn của chính mình sao?” Nhạc Cận Ninh giọng nói nhấn mạnh thêm hai chữ “an toàn’.

Niệm Ninh lúc này cũng không biết phải làm sao nên thử thăm dò tình hình: “Vậy, vậy anh muốn em phải làm gì bây giờ?”

Nếu hình phạt trong Nhạc vi cô có thể chấp nhận được, thì cô đây có vẻ sẽ không phải chịu nhiều đau khổ, nhưng chỉ sợ là hình như anh không phải là người có thể để cho mình chịu thiệt thòi như vậy.

“Làm cái gì? Em nói xem có phải là em làm sai rồi đúng không?” Nhạc Cận Ninh giọng nói mang theo mùi vị uy hiếp.

Niệm Ninh bây giờ đâu còn quản được chuyện gì nữa, chỉ cần cô có thể bình an vượt qua được buổi sáng này là đã thắp hương tạ ơn tổ tiên rồi, cho nên cô vội vàng gật đầu kiên định, tích cực nhận lỗi: “Em sai rồi!”

Nhạc Cận Ninh chờ đợi chính là câu nói này của cô: “Tốt, đã nhận lỗi rồi, vậy thì có phải nên chịu nhận một hình phạt tương ứng hay không?”

Trong lúc nói chuyện tay của anh cũng đồng thời chui vào trong áo cô bắt đầu quấy rối.

Nhận thấy được tay người nào đó đang nhúc nhích, Niệm Ninh vội vàng lấy tay đè xuống cái tay đang làm loạn kia: “Em cùng lắm chỉ là nhéo nhẹ cái.

mũi của anh mà thôi không có nghiêm trọng đến như vậy chứ?”

Nhạc Cận Ninh bá đạo nói: ‘Anh nói có là có”.

“Anh rõ ràng là đang lợi dụng người ta cháy nhà rồi đến hôi của mài” Niệm Ninh vẻ mặt biểu hiện sự lên án ““Anh….’ Nhạc Cận Ninh vừa định nói cái gì đó thì đúng lúc này…

Từ bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, chú Vương nói: “Cậu chủ, mợ chủ, đã đến giờ ăn sáng rồi, có thể xuống ăn cơm rồi, nếu không lát nữa bữa sáng sẽ nguội mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi