NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 389

Bà Niệm ở đầu điện thoại bên kia cũng nhớ đến việc quan trọng lúc này, cáu kỉnh nói: “Tất nhiên không thể kí rồi, nhà họ Nhạc đâu phải chỉ có một trăm tỷ này, nếu như kí vào, chúng ta không phải là lỗ chết rồi sao.”

Lúc ban đầu ông Niệm cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau đó ông ta lại càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhạc Cận Ninh đã từng nói rõ, không được đến tìm một mình Niệm Ninh với bất kì lí do nào, nếu như muốn Niệm Ninh về thăm nhà, thì cũng phải nói với anh một tiếng.

Ông Niệm có chút lung lay nói: “Nhưng nếu như không kí vào hợp đồng này, ngay cả đến một trăm tỷ chúng ta cũng chẳng có đó.”

Bà Niệm nghe vậy cũng lập tức cảm thấy khó xử, không biết nên tính thế nào: “Vậy đó…”

“Bỏ đi, cứ kí đi.” Nói xong, ông Niệm cúp máy cái rụp.

Một trăm tỷ, cũng là số tiền không nhỏ rồi.

Sau khi ông Niệm cúp máy, liền quay người trở về phòng làm việc, kí lên bản hợp đồng trước mặt Tiền Thụy, có điều sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tiền Thụy cầm đi một bản, mỉm cười lịch sự nói: “Vậy nếu như không còn chuyện gì thì tôi vê trước đây.”

Ông Niệm tiễn Tiền Thụy ra tận cửa, sau khi nhìn thấy anh rời đi, nụ cười treo trên mặt ông ta lập tức biến mất không còn vết tích.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nhạc thị.

“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên.

Tiên Thụy đi vào, giao bản hợp đồng cho Nhạc Cận Ninh: “Tổng giám đốc Nhạc, chuyện anh giao cho tôi làm, tôi đã xử lý ổn thỏa hết rồi.”

Tiền Thụy đặt bản hợp đồng đã được kí kết lên trên bàn làm việc của Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh bỏ tài liệu đang làm trong tay xuống, nhìn bản hợp đồng mà Tiền Thụy vừa đưa tới, chữ kí cuối cùng, có tên của ông Niệm, không khỏi cong khóe miệng cười mỉm, anh hỏi: “Ông Niệm không nói gì sao?”

Tiền Thụy thành thật báo cáo: “Không có, ông ta có chút ngoài ý muốn khi xem xong bản hợp đồng, sau đó đi ra ngoài khoảng mười phút, khi trở về thì sắc mặt rất khó coi, tuy nhiên vẫn kí tên vào đó.” : Nhạc Cận Ninh dường như có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh đó, có điều cho dù nhà họ Niệm có nghĩ thế nào, thì bây giờ hợp đồng cũng đã được kí lên, anh cũng đã lấy được thứ mà anh cần, vậy là được rồi.

Nhạc Cận Ninh dặn dò: “Tôi biết rồi, lát nữa tới bộ phận tài chính, gửi tiền cho ông ấy là được rồi.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Tiền Thụy quay người rời khỏi văn phòng của Nhạc Cận Ninh.

Bên khác…

Nhà họ Niệm lại sống không an phận lắm, Niệm Tâm Như vừa mới từ trên tầng xuống, đã nhìn thấy bà Niệm đi đi lại lại vô cùng sốt ruột trong phòng khách, giống như là đã xảy ra chuyện gì vậy.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” cô đi tới, nhìn thấy đôi lông mày của bà Niệm nhíu chặt lại, dáng vẻ có chuyện gì rồi.

“Không có gì, chỉ là có chuyện phiền lòng thôi.” Bà Niệm lại ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt ủ rũ.

Niệm Tâm Như nghi ngờ trong lòng, hôm qua vẫn còn vui vẻ như bình thường, sao hôm nay lại lo lắng như vậy rồi?

Cô thật sự tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, liên lập tức hỏi: “Phiền lòng? Mẹ có chuyện gì mà phiền lòng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi