NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 401

Vào ngày cưới của Nhạc Cận Ninh, nhất định có rất nhiều tỉnh anh của giới thượng lưu.

Bà Niệm còn muốn lợi dụng ngày đó để có thể kiếm được một mối quan hệ tốt, xem xét kĩ lưỡng, không chừng còn tìm cho Niệm Tâm Như một người đàn ông tốt hơn Nhạc Cận Ninh.

Giống kẻ hèn hạ như Niệm Ninh còn có thể tìm được người như Nhạc Cận Ninh.

Con gái của bà ta tốt đẹp hơn Niệm Ninh gấp trăm lần, vậy nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Nhạc Cận Ninh. Mặc dù con gái bà ta đã đính hôn với Trần Mãn, nhưng đính hôn không phải là kết hôn, hủy hôn là được, hơn nữa…

Cho dù là kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.

Tuy nhiên, nếu đi đâu cũng có bà già kè kè phía sau thì làm sao có thể cùng người khác chào hỏi, nói chuyện phiếm được.

Ông Niệm tức giận nói: ‘Còn có thể làm sao bây giờ? Nhạc Cận Ninh đã lên tiếng, hơn nữa chúng ta cũng đã hứa sẽ tự mình chăm sóc.”

“Không thể nhờ người trông chừng chút sao?” Bà Niệm một mình than thở Ông Niệm không quan tâm đến mẹ con Niệm Tâm Như mà xoay người trở về phòng.

Bên kia…

Trên đường trở về, Niệm Ninh ngồi ở ghế trước tựa người vào cửa nhìn phong cảnh bên ngoài, cô có chút buồn ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chợt nghĩ đến người ở tâng mười tám của viện điều dưỡng, vẻ mặt buồn ngủ bỗng trở nên tỉnh táo hơn.

Niệm Tâm Như nói rằng mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh hôn mê, trở thành người thực vật, liệu cô ấy có phải ở trên tầng mười tám của viện điều dưỡng kia?

Niệm Ninh đang suy nghĩ miên man, đúng lúc này…

“Em không buồn ngủ sao?” Nhạc Cận Ninh đang lái xe đột nhiên mở miệng hỏi.

“Không sao, vừa rồi em hơi mệt, muốn chợp mắt một chút, bây giờ đã khá hơn rồi.” Niệm Ninh suy nghĩ, nhưng vân không nói cho Nhạc Cận Ninh biết hoài nghỉ trong lòng mình.

Bởi vì cô đã nói, cô tin tưởng Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh không nghỉ ngờ gì lời nói của Niệm Ninh, mà nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, hạ ghế xuống nghỉ một lát đi, không sao đâu.”

Niệm Ninh lắc lắc đầu, nhưng khi nghĩ đến sự thân thiết của Nhạc Cận Ninh và Tô Mạt trong bức ảnh kia, cô luôn cảm thấy có chút chua xót.

Lúc trước, Nhạc Cận Ninh hẳn là rất thích Tô Mạt, phải không?

Sau khi về nhà công ty của Nhạc Cận Ninh có việc, anh liền rời đi.

Niệm Ninh về đến nhà không lâu, chú Vương đi đến nói: “Mợ chủ, lễ phục cô đặt đã tới rồi.”

“Lễ phục?”

Chú Vương gật đầu.

Niệm Ninh bỗng nhiên nhớ tới một tháng trước cô đã đặt một bộ quần áo cho bà nội theo kích cỡ của bà để bà mặc trong hôn lễ của cô.

Cô liền hỏi: ‘Quần áo ở đâu rồi?”

“Quần áo vừa được giao, tôi đặt ở dưới lầu, cô có cần mang lên không?” Chú Vương hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi