NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 453

Niệm Ninh biết Tô Mạt vừa rồi nói với cô nhiều như vậy, là đánh đến tâm lý hy vọng cô bớt mơ tưởng đi.

Cô không đáp lại lời Tô Mạt mà chỉ nói: “Trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi muốn hỏi cô một câu hỏi. Sáng nay gọi điện nói bà tôi có chuyện là do cô gọi đến đúng không?”

Trước đó, cô vấn không nghĩ ra, tại sao lại có người gọi lừa cô đến viện điều dưỡng.

Cho đến khi Tô Mạt xuất hiện, kết hợp với những gì cô ta vừa nói, cô lập tức nghĩ ra có lẽ tất cả những chuyện này là do Tô Mạt đã sắp đặt.

“Là tôi thì sao? Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng.” Tô Mạt móc khóe môi cười, ngạo nghề nói: “Điều quan trọng là tôi nghĩ cô Niệm là người thông minh, nếu cô rời khỏi Nhạc Cận Ninh, tôi sẽ không để cô chịu thiệt. Cô chỉ cần mở miệng cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng hết sức để thoả mãn cô, cô thấy sao?”

Niệm Ninh không tức giận mà cười, cô đột nhiên bắt đầu có chút nghi ngờ với ánh mắt của Nhạc Cận Ninh, làm sao lại tìm được người phụ nữ như vậy là mối tình đầu không biết.

“Cô cười cái gì vậy?” Tô Mạt nhìn thấy nụ cười của Niệm Ninh, cảm thấy có chút không vui.

Niệm Ninh khẽ kéo khóe môi, cười nhẹ rồi nói: ‘Không có gì đâu, thật ra tôi cũng có nghe thấy Nhạc Cận Ninh thỉnh thoảng nói về cô, anh ấy nói rất tốt về cô, tôi còn tưởng rằng cô ngây thơ không biết thiên hạ, bây giờ nghĩ lại, trước đây cô chỉ là giả tạo mà thôi, đây mới là bản chất thật của cô đúng không? “

Tô Mạt vốn tưởng rằng điều kiện cô †ạo cho cô ta đã rất hào phóng rồi, nhưng không ngờ Niệm Ninh lại không biết tốt xấu như vậy.

Cô ta dương dương tự đắc nói: “Cô bây giờ mở miệng ra không nói được thứ gì tốt đẹp cả. Tôi nghĩ mấy ngày nay cô chắc cũng không thấy Nhạc Cận Ninh đúng không? Đáng tiếc mấy ngày nay anh ấy đều ở đây, cho dù hiện tại tôi cũng sắp khỏi bệnh rồi, anh ấy vẫn nhất quyết chăm sóc tôi tận tình, thậm chí bây giờ anh ấy đi công tác, trước khi đi công tác anh ấy vẫn qua đích thân nói với tôi là sẽ mua cho tôi những món ăn mà tôi yêu thích nhất. Thực sự tôi cũng không nghĩ đến. Cũng qua bao nhiêu năm, tôi thích ăn cái gì? Anh ấy đều nhớ kỹ như vậy.”

Trong lòng Niệm Ninh, nói không tức giận là giả dối.

Nhưng khi Tô Mạt nói điều này với cô, không phải cô ta chỉ muốn chọc tức cô thôi sao?

Nếu cô thực sự tức giận, đó là điều cô ta muốn thấy nhất.

Vì vậy, cho dù trong lòng Niệm Ninh có bao nhiêu tức giận, nhưng lúc này cô cũng sẽ giả bộ bình tĩnh dịu dàng.

Đối với tình địch của cô, Niệm Ninh sẽ không để cô ta tìm thấy chút cảm giác thành tựu nào trên người cô đâu.

Niệm Ninh thích thú nói: “Cô Tô, cô đã nói nhiều như vậy còn làm được gì nữa chứ? Bây giờ, tôi mới là vợ chính thức của Nhạc Cận Ninh, hơn nữa cô nên nói lại một chút, cô là mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh, nói như vậy dễ nghe hơn tí đó, nhưng cũng chỉ là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân gia đình người khác mà thôi.”

“Gô…’ Tô Mạt không ngờ Niệm Ninh lại ứng xử khéo léo như vậy.

“Tôi vẫn còn chưa nói xong. Cho dù cô có hôn mê hai năm, nhưng hiện tại cô đã tỉnh lại rồi, biết bạn trai của mình đã kết hôn hơn nữa lại sắp có con riêng, vậy người là bạn gái cũ như cô, không phải nên chủ động biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy hay sao? Đừng nói đến chuyện thay thế, Nhạc Cận Ninh có thừa nhận rằng anh ấy không yêu tôi trước mặt cô hay không? Tôi nghĩ là không có đúng không? Cô Tô, người khôn là người nên biết rõ bản thân mình.” Niệm Ninh đối với người không khách khí như cô ta, cô tuyệt đối cũng không nể tình.

Nếu Nhạc Cận Ninh đối với Tô Mạt thật sự tốt như vậy, cô ta đã không cố lừa cô đến bệnh viện làm gì.

Lại còn nói với cô nhiều như vậy, suy cho cùng, vẫn là Tô Mạt không có tin tưởng vào tình cảm của cô ta và Nhạc Cận Ninh.

“Anh…’ Tô Mạt sắp bị Niệm Ninh làm cho tức chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi