NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 459

Nhưng vì nghĩ đến những lời mình nói đều là sự thật, cô đột nhiên trở nên cứng rắn: “Ngài Nhạc, tôi chắc chắn không có lừa ngài. Hôm nay, người phụ nữ kia, hình như mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, bên dưới trông giống như một chiếc quần jean màu xanh nhạt.”

“Tôi biết rồi, cô đi xuống đi.” Thần sắc Nhạc Cận Ninh có chút nghiêm trọng nói.

Triệu Khang đứng ở một bên, nhìn sắc mặt Nhạc Cận Ninh có chút xanh mét. Anh không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng ở một bên, không dám nói gì.

Nhạc Cận Ninh không biết mình đã ngồi trong viện điều dưỡng bao lâu, vừa muốn về biệt thự thì trời đã nhá nhem tối.

Khi anh trở về biệt thự, tâm trạng của anh rất tệ.

Mà tâm tình không tốt cũng không chỉ có một mình anh. Hôm nay lúc Niệm Ninh từ viện điều dưỡng trở lại, tâm tình cô cũng vô cùng không tốt.

Giằng eo một ngày, kết quả cuối cùng cũng là Trương Thanh Trà giở trò quỷ. Nghĩ lại Trương Thanh Trà, Niệm Ninh bất giác khẽ nhíu mày.

“Thưa mợ, bữa tối đã chuẩn bị xong, mợ xem khi nào thì xuống ăn.”

Niệm Ninh vốn đang nằm trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đột nhiên cô nghe được tiếng chú Vương gọi cô xuống lâu ăn bữa tối.

Cô lập tức trả lời một tiếng: Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.”

Chú Vương nghe được câu trả lời của Niệm Ninh, xoay người đi xuống lầu.

Niệm Ninh nhận thấy mình đã khỏe, đi đến phòng ăn.

Bàn ăn đây những món ngon, mỗi một món ăn đều được đầu bếp chuẩn bị cẩn thận, đủ cả sắc, hương, vị. Nhưng khi cô nhìn thấy những món ăn này, cô lại không có muốn ăn chút nào.

Chú Vương lo lắng hỏi: “Thưa mợ, sao mợ không ăn? Đó là món do đầu bếp làm. Nó không hợp khẩu vị của mợ sao?”

Ông cụ Nhạc thường gọi điện thoại tới đây, nhờ chú Vương chăm sóc tốt cho Niệm Ninh, cho nên người làm trong biệt thự không dám chậm trễ chút nào.

Nhưng mà chú Vương nhìn bộ dáng Niệm Ninh bây giờ hoàn toàn không có sức lực, trong lòng chú không khỏi có chút lo lắng.

Niệm Ninh lắc đầu một cái: “Không có, chẳng qua là tôi không có khẩu vị mà thôi. Tôi không muốn ăn, cũng không đói lắm.”

“Thưa mợ, hay là tôi lấy một chút nước ô mai để cho mợ khai vị trước. Mợ không ăn đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ không tốt. Dù sao mợ cũng không ăn cho một mình mình.” Chú Vương khổ †âm khuyên nhủ.

Niệm Ninh vô thức vuốt v e bụng của mình, sau đó cô gật đầu một cái: “Vậy cũng được, làm phiền chú Vương rồi.

“Mợ thật khách sáo.” Chú Vương nhanh chóng bưng ra một chút nước ô mai để khai vị.

Niệm Ninh miễn cưỡng uống hai ngụm, nhưng vấn cảm thấy không muốn ăn gì như cũ, không có cảm giác ngon miệng một chút nào.

Nhưng mà, cô vừa nghĩ tới ông Nhạc đối với mình tốt như vậy. Vô luận nói như thế nào thì đứa bé này không chỉ thuộc về một mình cô, mà còn là cháu nội của ông Nhạc, huyết mạch của nhà họ Nhạc.

Nếu như cô không ăn đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ không tốt cho đứa trẻ nên cô vận miễn cưỡng ăn hai miếng.

Niệm Ninh thấy Chú Vương vẫn đứng đợi ở một bên bèn nói: “Chú Vương, chú về nghỉ ngơi một chút đi. Tôi ở đây ăn một mình là được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi