NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 465

Chẳng qua là giữa chân mày cô hiện nhăn lại có thể thấy được, ông hỏi: ‘Niệm Ninh, vậy sau này con định làm như thế nào?”

Nói đến vấn đề sau này, Niệm Ninh có chút do dự. Cô cũng không thể nói cho ông biết cô và Nhạc Cận Ninh sắp chia tay trong nửa tháng tới, đúng không?

Ông Nhạc không còn trẻ nữa, cô sợ sau khi nói ra sẽ k1ch thích ông Nhạc.

Cho nên, sau khi Niệm Ninh do dự một chút, cô nói: “Thật ra thì con cũng không có tính toán gì, đi bước nào tính bước đó. Tình cảm là loại chuyện đôi bên cùng tình nguyện. Cho dù đến cuối cùng Nhạc Cận Ninh lựa chọn thế nào, vô luận anh ấy có quyết định gì, con cũng tôn trọng anh ấy.”

Mặc dù Niệm Ninh không có nói rõ, nhưng ông Nhạc đã hiểu ý tứ của Niệm Ninh, trong mắt ông thoáng qua một tia u ám.

“Ông chủ, mợ Niệm, cơm trưa đã chuẩn bị xong.” Lúc này, người giúp việc đi lên trước.

Niệm Ninh nhìn thấy bầu không khí nặng nề như vậy, cô lập tức cười nói với ông Nhạc: “Ba, ba cứ yên tâm đi.

Cho dù sau này con không chung sống với Nhạc Cận Ninh nữa, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm ba. Cuối cùng chúng con như thế nào, điều này vân chưa được biết, ba cũng đừng quá lo lắng.”

Cô không muốn để cho ông Nhạc phải lo lắng quá nhiều về những gì đã xảy ra giữa họ, cho nên cô liền nói vài lời an ủi.

Ông Nhạc rất che chở cho cô nói: “Con yên tâm, bất kể như thế nào, ba chỉ nhận một mình con là con dâu.”

Niệm Ninh khế mỉm cười, gật đầu một cái, sau đó hai người đi ra phòng ăn, bắt đầu ăn cơm trưa.

Vì tránh cho ông luôn nghĩ về chuyện của cô và Nhạc Cận Ninh nên thỉnh thoảng Niệm Ninh cũng tìm ra một số chủ đề khiến ông vui vẻ để tán gấu.

Sau bữa ăn, cuối cùng bầu không khí cũng không quá nặng nề.

“Niệm Ninh, trong khoảng thời gian gần đây con phải chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn. Con thích ăn cái gì hoặc là muốn làm gì thì yêu cầu người giúp việc đi làm, đừng bao giờ tự mình làm.” Sau khi ăn cơm xong, ông Nhạc nói chuyện với Niệm Ninh một cách nghiêm túc.

Mặc dù cô đã nghe thấy những lời này từ miệng của những người khác nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này Niệm Ninh vẫn gật đầu một cái: ‘Ba, con biết, con nhất định sẽ không để cho mình mệt mỏi. Nhưng bác sĩ có nói, con cũng có thể di chuyển xung quanh một cách thích hợp, con biết cân nhắc.”

Ông Nhạc nhìn thấy Niệm Ninh hiểu chuyện như vậy, thật là càng xem càng thích: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhưng…”

“Ba, con đã trở về.”

Ông Nhạc vừa mới chuẩn bị nói gì, Niệm Ninh nghe được một giọng nói quen thuộc.

Cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Nhạc Cận Ninh không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa nhà cũ.

“Con về tới thật đúng lúc, vừa lúc Niệm Ninh cũng ở đây.” Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, chân mày ông Nhạc nhất thời nhíu lại.

Niệm Ninh có chút sững sờ, vì sao Nhạc Cận Ninh đột nhiên trở lại?

Nhạc Cận Ninh mở miệng hỏi: “Ba, ba gọi con trở lại là có chuyện gì không?”

Vừa rồi anh đang xem một bản hợp đồng trong văn phòng thì lại nhận được điện thoại từ nhà cũ.

Bị trợ lý của ông Nhạc gọi tới, nói rằng ông cụ đã về rồi. Bây giờ ông đang ở nhà cũ anh nên qua ngay.

Anh còn tưởng răng đã xảy ra chuyện gì, vội vã đi trở về. Nhưng anh còn chưa kịp vào cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười nói.

Dĩ nhiên, trong này tự nhiên bao gồm Niệm Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi