NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 469

Niệm Ninh suy nghĩ một lát sau đó nói: ‘Không làm gì, đọc sách, ngủ.

Nhạc Cận Ninh muốn hỏi Niệm Ninh là có muốn anh ở nhà cùng cô một lúc không, chỉ là…..

Anh chưa kịp mở lời thì đột nhiên Niệm Ninh đứng dậy nhẹ nhàng nói một câu: ‘Ăn xong rồi.”

Nói xong cô liên xoay người lên lầu.

Lúc này Nhạc Cận Ninh nhìn trong bát của Niệm Ninh, thấy cô ấy ăn không được mấy miếng, ngay cả cái bánh hạt sen cũng ăn một nửa rồi để lại trên bàn.

Lông mày của anh liền nhíu lại.

Chú vương vấn ở gần đó nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, chỉ sợ Nhạc Cận Ninh tức giận liền tiến lên nói: ‘Cậu chủ, cậu đừng giận, cô chủ có thể đang mang thai nên mới như vậy, tình tình không được tốt, cậu đừng để trong lòng.”

Tối qua Nhạc Cận Ninh ngủ ở phòng khách, trời chưa sáng đã chuẩn bị bữa sáng cho Niệm Ninh, anh còn không cho người làm nhúng tay vào nên còn cố ý hỏi chú Vương là gần đây Niệm Ninh thích ăn gì vào buổi sáng.

Lẽ ra chú Vương muốn nói cho Niệm Ninh là bữa sáng này do Nhạc Cận Ninh làm nhưng anh lại không cho ông nói.

Bởi vì chú Vương cũng không muốn làm trái ý của Nhạc Cận Ninh, cho nên chú ấy chỉ có thể nghe theo anh mà làm việc.

Vốn dĩ chú Vương nghĩ rằng mợ có thể nhận ra được buổi sáng hôm nay khác với mọi ngày, bởi vì những món đó là do chính tay cậu làm cho mợ. Nếu mợ biết được cậu đã chịu hạ mình xuống trước thì hai người có thể bình thường trở lại rồi.

Thế nhưng sau khi ăn thử vài miếng thì mợ lập tức rời khỏi bàn ăn.

Cơ hội để cậu và mợ làm lành với nhau coi như biến mất.

“Ừ, tâm trạng của cô ấy không được tốt, chỉ cần nhìn thấy tôi thì tâm trạng cô ấy trở nên xấu đi.” Khuôn mặt của Nhạc Cận Ninh đột nhiên chuyển từ trạng thái ấm áp sang lạnh lẽo, anh cũng vơ lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng.

Chú Vương nhìn hai vợ chồng Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh, một người thì rời khỏi nhà còn một người thì lên lầu trên, chút dấu hiệu làm hòa với nhau cũng không có. Lúc này chú bỗng nhiên tiếc nuối mà thở dài một hơi.

Sau khi Niệm Ninh lên trên lầu, lúc này cô đang ngồi dựa vào giường mà lặng yên quan sát chiếc xe quen thuộc phía dưới dần dần biến mất khỏi biệt thự.

Trong lòng của cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác gì đó khác thường mà cô không thể diễn tả được. Thật ra lúc Niệm Ninh dùng bữa sáng, cô đã phát hiện ra khẩu vị có chút thay đổi, những món đó chắc hẳn không phải do phòng bếp chuẩn bị rồi.

Thế nhưng cô cố ý không chịu nói lời nào đấy.

Dựa vào cái gì? Khi tâm trạng của Nhạc Cận Ninh tốt thì anh chủ động nhận lõi với cô, khi tâm trạng anh không tốt thì anh sẽ không đi tin tưởng cô, dựa vào đâu hả?

“Cốc cốc cốc”

Niệm Ninh đang nghĩ về chuyện này đến mất hồn thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Cô lấy lại tỉnh thần rồi nói vọng ra bên ngoài.

Lát sau, chú Vương đẩy cửa vào trong, chú mang bữa sáng lúc nãy lên cho cô rồi nói: “Mợ, lúc nấy mợ cũng chưa dùng xong bữa, tôi sợ mợ đói bụng. Không ấy…mợ chịu khó ăn thêm một tí, tranh thủ lúc đồ ăn vẫn còn đang nóng.”

Niệm Ninh thấy chú Vương tự tay mang bữa sáng lên thì thở dài một hơi, cô cũng không từ chối: “Chú Vương, chú cứ để nó lên bàn đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi