NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 483

Niệm Ninh nghĩ đến đây thì lập tức bật dậy chạy nhanh xuống lầu, lúc này cô đụng phải chú Vương, cô sốt ruột hỏi: “Chú Vương, chú có thấy Nhạc Cận Ninh đâu không?”

Chú Vương thấy bộ dạng vội vàng của cô, lại thêm giọng điệu gấp gáp như vậy, chú còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra rồi. Sau khi nghe Niệm Ninh hỏi về Nhạc Cận Ninh thì chú mới bình tĩnh lại, hóa ra mợ chỉ đang lo lắng cho cậu.

Chú Vương nghĩ tới đây thì đột nhiên chú cảm thấy buồn cười nên nói: “Mợ, không phải cậu vẫn đang ở đây sao?”

Niệm Ninh nhìn theo ánh mắt của chú Vương, cô lập tức thấy Nhạc Cận Ninh đang ngồi trong phòng ăn mà ung dung dùng bữa sáng.

Gô chợt thở dài nhẹ nhốm, lúc này Nhạc Cận Ninh lại nhìn thấy cô, cô nghĩ về tình huống vừa nấy thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi.

Nhạc Cận Ninh nhanh chóng quay đầu lại, khỏe miệng của anh nhếch lên.

Trước đây cô còn bày đặt lạnh lùng cố tình không thèm để ý đến anh, xem ra là cô chỉ làm bộ làm tịch mà thôi.

“Nếu tỉnh rồi thì đến đây ăn sáng đi.”

Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh vẫn còn đứng trên cầu thang thì mở miệng nhắc nhở, thế nhưng giọng điệu lại khiến người khác không biết được anh đang vui hay đang buồn.

“Được.” Bây giờ Niệm Ninh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi đi đến phòng ăn.

Dù trên bàn đều là thức ăn ngon, nhưng cô đột nhiên cảm thấy mình không có hứng dùng bữa.

Lúc này Nhạc Cận Ninh đã thấu hiểu được lòng cô, cho nên anh cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù chỉ là bữa sáng bình thường thôi nhưng lại khiến anh cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Niệm Ninh gắp một cái sủi cảo lên, cô vừa mới cắn một miếng thì chợt cảm thấy bụng mình khó chịu, ngay cả hương vị của đồ ăn cũng khiến cô ghê.

tởm.

“Qe..” Cô vội vàng đứng lên che miệng lại, sau đó xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

“Niệm Ninh?” Nhạc Cận Ninh thấy cô khó chịu như vậy thì thả đũa xuống bàn, anh cũng chạy theo tới nhà vệ sinh.

Sau đó anh nhìn thấy cô đang ghé vào bồn cầu mà không ngừng nôn khan, anh đành phải vỗ nhẹ lưng cô để cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhạc Cận Ninh vỗ một hồi thì lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy? Vẫn cảm thấy không dễ chịu hay sao?”

Một lát sau, Niệm Ninh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô nói: “Không có việc gì đâu, chẳng qua gần đây có một vài món ăn khiến em có cảm giác buồn nôn, sau khi nôn hết đỡ hơn rồi.”

Cô nói xong thì giả bộ như mình không sao rồi ngồi vào lại bàn cơm, cô tự múc cho mình một chén cháo trắng để làm ấm bụng.

Nhạc Cận Ninh thấy gương mặt cô.

tái nhợt thì bỗng nhiên lo lắng, có điều anh lại ngại chuyện trước đây nên cũng không dám hỏi thăm chuyện gì.

Niệm Ninh chỉ ăn mấy ngụm cháo thì đứng dậy bảo mình đã ăn no rồi trở về phòng.

Nhạc Cận Ninh thấy bóng dáng cô mất hút, anh lập tức nhíu mày hỏi: “Chú Vương, mấy hôm nay cô ấy ăn ít như vậy sao?”

Chú Vương nghe anh hỏi thì nhớ lại sức ăn của Niệm Ninh mấy ngày trước, chú nói: “Gần đây mợ cũng không ăn nhiều, hơn nữa có những món trước đây không khiến mợ nôn, nhưng gần đây khẩu vị của mợ thay đổi, tân suất nôn khan dày đặc hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi