NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 496

“Cô cả, hay để em giúp cô báo cho ông bà Niệm nhé?” Người giúp việc biết bây giờ Niệm Ninh đang thăng chức rất nhanh nên vô cùng nịnh hót.

Niệm Ninh từ chối thẳng thừng: “Không cần nói cho họ, tôi về chỉ để thăm họ thôi, nếu hai ông bà không có ở đây thì ngày khác tôi quay lại là được.”

“Vâng, cô cả.”

Niệm Ninh gật đầu, xoay người đang định đi thì chợt nhớ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi, nếu cô hai trở lại thì em nhắn tin báo cho tôi.

Người giúp việc kia gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi ạ, khi nào cô hai trở lại, em sẽ nói cho cô.”

Nghe người giúp việc nói đồng ý, Niệm Ninh mới ra khỏi nhà họ Niệm, lên xe trở lại biệt thự.

Gô cảm thấy hơi mệt mỏi nên lên lầu nghỉ ngơi, nhưng vừa nằm xuống giường, hình như cô nghe giọngnói của Nhạc Cận Ninh?

Không phải anh đang ở trong viện điều dưỡng với Trương Thanh Trà sao?

Cho dù đã trở lại thì anh cũng đi công ty chứ, sao lại về nhà rồi? Chẳng lẽ do cô quá mệt mỏi nên nghe nhầm sao?

Thế là cô không để ý mấy, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác hình như có một người đang nằm bên cạnh cô.

Theo phản xạ, Niệm Ninh xoay người nhìn qua, sau đó thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cơn bưồn ngủ của Niệm Ninh tức khắc bay biến: “Nhạc Cận Ninh? Anh…”

“Suyt! Để anh ngủ chút, tối hôm qua không ngủ ngon, mệt lắm.”

Niệm Ninh vừa muốn nói gì thì đã thấy anh ra dấu đừng lên tiếng, đành nuốt những lời muốn nói xuống họng.

Thấy anh hơi nhíu mày, trông có vẻ thật sự rất mệt mỏi, Niệm Ninh không nói gì nữa, im lặng để anh năm bên mình.

Nhạc Cận Ninh thì “tùy ý đưatay đặt lên eo cô, Niệm Ninh nhìn bàn tay trên eo mình, không biết nên làm sao mới phải.

“Nhạc Cận Ninh?” Cô khế dè dặt gọi, nhưng Nhạc Cận Ninh lại không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ ngủ thật rồi?

Niệm Ninh nhìn tay anh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định lấy tay anh ra.

Cô nhẹ nhàng cầm cổ tay Nhạc Cận Ninh lên, từ từ xê dịch người mình ra, cố gắng cách xa anh một chút.

Mắt thấy đã sắp thành công, Nhạc Cận Ninh bỗng nhiên dùng sức, ôm cô vào lòng lại lân nữa.

Niệm Ninh còn tưởng anh dậy rồi, lại gọi hai tiếng: ‘Nhạc Cận Ninh, Nhạc Cận Ninh?”

Nhạc Cận Ninh vẫn không động đậy, nhưng mỗi lần cô thật vất vả mới lùi được ra khỏi lồng ngực của Nhạc Cận Ninh, đang chuẩn bị kéo ra một khoảng cách với anh thì lại bị Nhạc Cận Ninh kéo về lần nữa.

Thử đi thử lại mà vẫn không thể thành công rời khỏi lông ngực Nhạc Cận Ninh, cô cũng bỏ cuộc, cứ mặc kệ anh vậy.

Gô thật sự mệt muốn chết rồi, thế là không để ý đến Nhạc Cận Ninh nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc đó, cái người đáng ra đã ngủ say thì đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh không hề có vẻ mờ mịt của một người mới vừa tỉnh ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi