NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 501

“Em không biết Trương Thanh Trà đã nói gì với anh nhưng em muốn nói một điều là, chân tướng của việc này như em đã nói với anh, nếu anh không tin, em cũng đành chịu. Còn về việc Trương Thanh Trà bị bệnh, em dám cược với anh, có lẽ sau này cô ta sẽ còn bị bệnh rất nhiều lần, và có lẽ lần nào bị bệnh bác sĩ cũng nói với anh là nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng em dám cược, cô ta sẽ không chết đâu.” Niệm Ninh bật cười, nói.

Thật ra, ban đầu cô thật sự không hề cho rằng lúc đó Trương Thanh Trà bảo đột nhiên cảm giác cơ thể không thoải mái là giả.

Nhưng qua mấy ngày sau đó, Niệm Ninh nhớ đi nhớ lại chuyện hôm đó, nhưng dù thế nào, cô cũng cảm thấy có gì đó kì lạ.

Cô và Trương Thanh Trà đều nghe được tiếng bước chân trên hành lang cùng một lúc, thế mà cái người đang yên đang lành, không hề có vẻ khó chịu gì lại thoắt cái như sắp chết vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, tính ra thì việc hôm đó y tá gọi cho cô nói bà nội đã xảy ra chuyện, bảo cô qua gấp rất có khả năng là Trương Thanh Trà đã bày kế, tiếc là cô không có chứng cứ.

Vậy nên nếu cô nói cho Nhạc Cận Ninh nghe, chắc chắn anh sẽ không tin.

Nhạc Cận Ninh gật đầu, như có điều suy nghĩ mà nói: “Anh biết rồi.”

Anh nhớ lại những lần ‘bị bệnh” của Trương Thanh Trà, quả thật bác sĩ cũng „, đã nói không thể bị k1ch thích nữa, nhưng… Mấy ngày sau đó, cô ta giống như chẳng bị gì vậy. Chuyện này không khỏi dựng lên một dấu chấm hỏi trong lòng Nhạc Cận Ninh.

Niệm Ninh đóng cửa phòng tắm lại, Nhạc Cận Ninh bắt đầu tắm trong phòng.

Lúc này đã tầm bảy, tám giờ tối, cô nghe tiếng nước chảy phát ra từ trong phòng tắm, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng xoay người xuống tầng dưới.

Khi Nhạc Cận Ninh ra ngoài phòng tắm, anh không thấy bóng dáng Niệm Ninh đâu cả. Đi đâu rồi nhỉ?

Anh đi khắp phòng để tìm mà cũng không thấy, đang chuẩn bị xuống lầu tìm thì đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên ngoài.

“Em đi đâu thế?” Nhạc Cận Ninh nhìn chiếc hộp Niệm Ninh đang cầm trong tay, không hiểu lắm.

“Em xuống lầu tìm chú Vương, nhờ chú ấy vào nhà kho lấy cái này ra.” Niệm Ninh quơ quơ vật trong tay.

Nhạc Cận Ninh nhìn chiếc hộp vuông vuông, hỏi: “Trong đó có gì vậy? Niệm Ninh không cho anh biết ngay mà chỉ nói: ‘Lát nữa anh sẽ biết.”

Thấy cô thừa nước đục thả câu, Nhạc Cận Ninh cũng không vội hỏi, chỉ ngồi một bên yên lặng chờ cô công bố đáp án.

Chẳng mấy chốc, Niệm Ninh đã sắp xếp xong.

“Đây là đèn xông tinh dầu, có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon, em thấy gần đây anh nghỉ ngơi không tốt lắm, có lẽ cái này sẽ hữu dụng. Nếu hiệu quả không tệ thì anh cũng đặt một cái trong phòng nghỉ ngơi ở văn phòng của anh đi, vậy sẽ ngủ ngon được rồi.”

Phía trên đèn xông tinh dầu phủ đầy hơi nước, mùi thơm thoang thoảng của cỏ huân dần dần tràn ngập căn phòng.

“Được.” Nhạc Cận Ninh đáp một tiếng.

Sau đó Niệm Ninh lên giường nằm, chuẩn bị đi ngủ.

Nhạc Cận Ninh nhìn đèn xông tỉnh dầu ở đầu giường, lại nhìn Niệm Ninh đang nằm cạnh mình, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cơn buồn ngủ dần dân bao vây lấy anh, không lâu sau, anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Không biết cây đèn này có tác dụng thật hay là do bên mình có người đang nằm, tóm lại, đêm nay, anh ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Khang đến biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi