NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 507

Anh nhớ lại lần đi kiểm tra lúc trược, tất cả những người phụ nữ có thai dù đã mang thai mấy tháng thì đều có đôi có cặp đi vào với nụ cười duyên dáng trên môi.

Nhạc Cận Ninh cũng không đành lòng để Niệm Ninh đi kiểm tra nhiều hạng mục như vậy một mình.

Anh dặn dò chú Vương rồi cúp máy, xoay người vào phòng bệnh của Trương Thanh Trà, vừa vào cửa đã thấy cô ta ngồi lẻ loi trên giường bệnh, trông có vẻ tâm sự nặng nề, anh hỏi: “Vừa rồi còn bình thường mà, sao bây giờ lại buồn buồn vậy?”

Rõ ràng lúc nấy anh đi không có gì mà.

“Anh Cận Ninh, thật ra…”

“Sao vậy?”

Thấy Trương Thanh Trà cứ muốn nói rồi thôi, anh không biết trong hồ lô của Trương Thanh Trà bán thuốc gì.

Trương Thanh Trà nói với vẻ khổ sở: “Vừa rồi anh gọi điện thoại, em có nghe thấy.

Nghe thấy gì? Vừa rồi anh và chú Vương luôn nói về chuyện đưa Niệm Ninh đến bệnh viện kiểm tra phụ sản.

Kiểm tra phụ sản…

“Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô ấy cũng đã mang thai, hơn nữa còn là con anh, nên…” Bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh không biết nên giải thích chuyện này với Trương Thanh Trà thế nào.

Hay nói cách khác, vốn dĩ bản thân chuyện này cũng chẳng có gì để giải thích cả.

Chẳng qua, anh đang nghĩ rằng, phải nói thế nào mới có thể làm cho tâm trạng Trương Thanh Trà thấy ổn hơn một ít, tránh k1ch thích đến Trương Thanh Trà.

Trương Thanh Trà nghĩ một đăng nói một nẻo: “Em biết hết rồi, anh Cận Ninh, anh có từng nghĩ đến việc… sau này… sẽ luôn sống chung một nhà với cô Niệm không?”

Nhạc Cận Ninh nghe vậy, trong lòng khế động.

Nhưng nghĩ đến thân thể của Trương Thanh Trà, anh không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Đang yên đang lành, sao em lại nói đến cái này?”

Trương Thanh Trà lắc đầu: “Anh nghe em nói hết đã. Anh đã kết hôn với cô Niệm, hơn nữa còn có con nên về mặt pháp lí, cô ấy mới là người vợ được cưới gả đàng hoàng của anh. Em biết anh áy náy, nhưng anh đã chăm sóc em tận hai năm, những gì anh nợ em, anh đều đã trả hết rồi. Thật sự không sao đâu, cho dù anh và cô Niệm ở bên nhau, chỉ cần hai người vui vẻ, hạnh phúc, chỉ cần thấy anh vui vẻ, em cũng đã vui lắm rồi.”

Trương Thanh Trà nói, một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Nhạc Cận Ninh thấy cô ta như vậy thì có chút đau lòng, nhưng không biết vì sao, anh lại muốn làm theo lời đề nghị vừa rồi của Trương Thanh Trà hơn.

Nhưng giờ không thể nói những suy nghĩ của anh cho Trương Thanh Trà biết, để tránh k1ch thích đến thân thể của cô ta.

Nhạc Cận Ninh chỉ đành nghĩ một đằng nói một nẻo: “Trương Thanh Trà, em đừng nói vậy, em nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ cùng cô ấy đi kiểm tra phụ sản thôi mà.”

Anh vừa nói xong, trông Trương Thanh Trà còn đau lòng hơn nữa.

Nhưng chỉ Trương Thanh Trà mới biết, giờ đây mình đang đắc ý biết bao nhiêu.

Bởi vì mọi thứ đều đang đi theo kế hoạch của cô ta.

Trương Thanh Trà lấy lùi làm tiến, nói: “Thật ra ban nãy nghe anh nói chuyện điện thoại, em cũng biết được bác trai rất thích cô Niệm. Anh cũng thích cô ấy, hơn nữa hai người còn đã kết hôn, cũng sắp có con, em chỉ tiếc nuối vì đã chậm một bước, có lễ ý trời là vậy rồi. Nhưng mà, anh Cận Ninh à, em có thể đưa ra một yêu cầu cuối cùng với anh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi