NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 518

Thẳng đến lúc lên xe, cô mới cảm thấy ngụm trọc khí mới trút hết ra ngoài, cô thở thật mạnh một hơi: “Về nhà.”

Nhạc Cận Ninh ở trong bệnh viện với Trương Thanh Trà cả ngày, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, anh mới trở về biệt thự.

Chẳng qua, khi anh trở lại, trong biệt thự dường như không có bóng dáng của Niệm Ninh.

“Niệm Ninh?” Anh nhẹ giọng gọi.

Nhưng không ai hồi đáp, ngược lại chú Vương đã đi đến: “Cậu chủ, xế chiêu hôm nay mợ đã ra ngoài, đến bây giờ vân chưa về.”

“Ra ngoài?” Nhạc Cận Ninh nhíu mày.

Cho dù đi ra ngoài, đã đến lúc cô ấy nên quay về, bên ngoài trời cũng đã tối lại.

Chú Vương giải thích nói: “Vâng, mợ nói muốn đi ra ngoài dạo chơi, tôi đã để cho hai vệ sĩ đi theo.”

Nhạc Cận Ninh vô thức cau mày, cô đi dạo ở đâu? Tại sao trễ thế này rồi mà vấn chưa quay lại?

Nhạc Cận Ninh lấy điện thoại di động ra, thành thạo bấm số điện thoại của Niệm Ninh: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Tắt máy? Nhạc Cận Ninh bắt đầu lo lắng trong lòng: “Chú Vương, chú nhanh chóng gọi điện cho hai vệ sĩ kia, xem bây giờ bọn họ đang ở đâu.”

“Vâng.” Chú Vương xoay người sau đó chuẩn bị gọi điện thoại.

Nhạc Cận Ninh cũng chuẩn bị lái xe ra ngoài, đi đến những nơi mà Niệm Ninh thích đi để tìm thử.

Nhưng khi anh vừa chuẩn bị ra ngoài thì thấy một mình Niệm Ninh trở về từ bên ngoài, chỉ thấy mặt mũi cô đầy vẻ mỏi mệt, anh vội vàng đi đến: “Niệm Ninh? Em có sao không?”

Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, Niệm Ánh Tuyết vô thức thả lỏng dây thần kinh vẫn căng chặt ở trong đầu cô. Thật lâu sau, cô mới hơi lắc lắc đầu: .

“Không có việc gì, chỉ là em cảm thấy hơi mệt.”

Nhạc Cận Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhìn bộ dạng này của cô, anh không hỏi nhiều nữa, chỉ trực tiếp bế ngang Niệm Ninh và đi về phòng ngủ ở lầu hai. Anh đặt Niệm Ninh trên giường và đưa một cốc nước qua cho cô.

Thấy cô có vẻ tốt hơn nhiều, lúc này anh mới mở miệng thong thả hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Niệm Ninh không hề giấu giếm, trái lại cô có chút tự hào kể hết toàn bộ sự việc với Nhạc Cận Ninh: “Sở dĩ bà nội ngã bệnh đều do Niệm Tâm Như, lần trước ở trong hôn lễ cũng không ngoại lệ. Em không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương bà nội, cho nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy.”

Thế nhưng, trong lòng cô ngoại trừ có một chút tự hào, bên cạnh đó vấn còn có một loại cảm giác hoảng hốt. Cô không phải sợ Niệm Tâm Như, cũng không phải sợ nhà họ Niệm trả thù, về phần cô hoảng hốt vì điều gì, chính cô cũng không thể nói được. Nhạc Cận Ninh lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh không nói gì thêm, chẳng qua ngồi xuống bên cạnh Niệm Ninh và nhẹ nhàng ôm cô vào ngực: “Em yên tâm đi, chắc là Niệm Tâm Như đã bị em dọa sợ. Sau này, ước chừng cô ta sẽ không dám gây phiền phức cho bà nội, em cũng đừng lo lắng.”

Niệm Ninh gật nhẹ đầu, cô cũng hiểu được có lẽ hôm nay Niệm Tâm Như bị dạy dỗ, cho dù cô ta vẫn muốn gây phiền phúc cho bà nội, cũng phải đợi sau khi chân cô ta hồi phục đã.

Tổn thương gân cốt một trăm ngày, chân Niệm Tâm Như bị gấy xương, ít nhất cũng phải ở nhà nuôi dưỡng non nửa năm.

Nhạc Cận Ninh lắng lặng ngồi bên giường và bầu bạn với Niệm Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi