NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Chú Lý cười gật đầu, đôi mắt rơi vào Niệm Ninh đang đứng cạnh.

Đầy thắc mắc và tò mò, chú Lý hỏi: “Nhạc Cận Ninh, cô gái này có phải làn Trái tim của Niệm Ninh dường như muốn nhảy ra bên ngoài vì bên trong quá chật chội.

Cô lo lắng nhìn Nhạc Cận Ninh.

Cô sợ rằng Nhạc Cận Ninh sẽ giới thiệu danh phận của cô là mẹ kế của anh ta.
Theo một cách nào đó, cô sẽ trở thành đối tượng chế giêu sao?
Họ sẽ nghĩ rằng cô là kiểu phụ nữ hám tiền, sẵn sàng bán đi tuổi thanh xuân để có được danh vọng khi cưới một ông lão U60 của một gia tộc giàu GÓI Những cảm xúc lo lắng phức tạp, những suy nghĩ tiêu cực mông lung của Niệm Ninh…tất cả đều không qua nổi đôi mắt tỉnh tế của Nhạc Cận Ninh Anh quay đầu lại nhìn nét căng thắng của Niệm Ninh, miệng anh bồng dưng kéo ra một vòng cung nhẹ, rồi từ từ nói: “Gô ấy, cô ấy là…
Dừng lại chưa đến một giây, Nhạc Cận Ninh mạnh mẽ nói: “Gô ấy là vợ tôi”
Niệm Ninh đột nhiên ngước lên nhìn Nhạc Cận Ninh.


Một cú sốc lớn hiện lên trên mặt cô.

Hơn nữa, Nhạc Cận Ninh cầm cánh tay cô và năm chặt một cách có ý thức.
Tại sao Nhạc Cận Ninh nói rằng cô ấy là vợ của anh ấy?
Ngoài ra, lần trước, khi anh ta ở Niệm Gia, anh cũng như vậy.
Bao gồm cả lần gần đây nhất khi chú Hoang nói rằng cô ấy kết hôn không phải ông Nhạc, mà là Nhạc Cận Ninh Có thật là cô ấy kết hôn với Nhạc Cận Ninh hay không?
Nhạc Cận Ninh nhìn vào đôi mắt của Niệm Ninh và thấy miệng cô hơi hé mở, đôi mắt to tròn, khóe miệng cong lên một cách cứng ngắc như chết lặng.

Nhạc Cận Ninh đưa tay véo má Niệm Ninh và giọng nói dịu dàng của anh dường như đánh thức cô: “Niệm Ninh, đây là chú Lý, bạn của cha anh.”
Cơn đau nhẹ trên má vô tình kéo lại ý thức của Niệm Ninh.
Bây giờ, đầu óc cô ấy đang rối tung lên.

Đến nỗi, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì và chỉ có thể làm theo những gì Nhạc Cận Ninh nói.


Niệm Ninh cô nở nụ cười sao cho tự nhiên nhất có thể: “Vâng, Cháu chào chú ạ.”
Chú Lý cẩn thận quan sát Niệm Ninh và khi thấy vẻ ngoài xinh đẹp và phong thái đàng hoàng của cô, chú mới gật đầu ẩn ý và mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi.”
Khi những lời Chú Lý nói ra, ông nhìn Nhạc Cận Ninh với một nụ cười trên khuôn mặt, võ vai anh một cách nặng nề: “Chàng trai của tôi, tại sao anh không nói cho tôi biết việc anh đã kết hôn để tôi còn đến uống rượu mừng chứ”
“Niệm Ninh và tôi chỉ vừa nhận được giấy chứng nhận kết hôn nên sẽ thông báo cho chú khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn.”
Nhạc Cận Ninh trả lời, xem biểu hiện của Niệm Ninh Nhìn thấy khuôn mặt Niệm Ninh lập tức thay đổi như thể cô không tin nổi được chuyện này, nhưng bên trong cô lại xuất hiện một tia hạnh phúc.
Bây giờ, cô đã hiểu và sẽ không nói gì liên quan việc cô là mẹ kế của Pham Cận Ninh, bởi vì nó sẽ khiến anh tức giận.
Haiza..z..a.a..! Đâm lao thì phải theo lao thôi Bây giờ họ đang ở trong một bữa tiệc, ngay cả khi Niệm Ninh tức giận, điều đó cũng không quá rắc rối.
Nhạc Cận Ninh chỉ có thể tận dụng cơ hội này để dỗ dành người phụ nữ nhỏ bé này để cô không mất bình tĩnh với anh.
“Nhạc Cận Ninh, có một vài người bạn cũ ở đó.

Tôi đến chào họ.

Chúng tôi sẽ hẹn một ngày nào đó để gọi cha anh đi uống trà.”
Chú Lý chỉ đơn giản nói vài lời rồi rời đÌ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi