NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Nhưng mà lại không thể hạ mình ˆ nhận sai, cho nên chỉ có thể cứng rắn lảng sang chuyện khác, hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Niệm Ninh nhìn sắc mặt Nhạc Cận Ninh ngày càng lạnh lẽo hơn thì trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Cô do dự không biết nên nói ra hay không, hiện tại hình như tâm trạng anh không tốt lắm, chẳng may…
Bây giờ cô nói mà anh không đáp ứng thì phải làm thế nào?
Nếu không, hay là thôi đi?
Niệm Ninh định từ bỏ ý định, nhưng nghĩ đến bệnh tình của bà nội không ngừng chuyển biến xấu, thì ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ kia, cố gắng cẩn thận từng li từng tí nói: “Chuyện là… Tôi muốn nói với Cậu Nhạc chuyện.”
Nói xong, Niệm Ninh dừng lại một lát, đầu tiên là câm bản kế hoạch trong †ay đặt lên trên bàn làm việc của Nhạc Cận Ninh, nuốt một ngụm nước bọt sau đó mới nói tiếp: ‘Lần trước lúc anh về cùng tôi có nói đồng ý đầu tư cho Niệm thị hai trăm bốn mươi tỷ, bọn họ đưa bản kế hoạch để tôi cầm về cho anh xem.

qua một chút, nếu như anh cảm thấy thích hợp, vậy hai trăm bốn mươi tỷ qÓi Câu nói kế tiếp, thật sự Niệm Ninh không thể không biết xấu hổ mà nói ra, cô không phải ba mẹ Niệm, cô không vô liêm sỉ và trơ tráo như vậy.
Đầu cô cúi gằm, không có can đảm nhìn vẻ mặt hiện tại của Nhạc Cận Ninh.
Bởi vì cô biết hai trăm bốn mươi tỷ này nếu đưa cho nhà họ Niệm, có khả năng sẽ là ném bánh bao thịt cho chó một đi không trở lại.

Nhưng để bệnh tình của bà nội có thể chuyển biến tốt đẹp, cô không thể không nói.
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh vân chưa trả lời, sợ anh không bằng lòng đưa tiền.

Đến lúc đó cô sẽ không có cách nào lấy được đồ trước đây của bà nội, chỉ có thể nhìn bệnh tình của bà từng bước một chuyển biến xấu, cô thật sự không làm được.
Nghĩ thế, cô lập tức lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo vừa gấp gáp lại vừa thành khẩn nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, thấp thỏm nói: “Tôi biết để bỏ ra hai trăm bốn mươi tỷ uổng phí, là hơi ép buộc, vậy coi như hai trăm bốn mươi tỷ này tôi mượn anh có được không? Chỉ cần tôi tốt nghiệp đại học, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, trả cho anh cả vốn lẫn lãi.”

Cô rất sợ Nhạc Cận Ninh không tin thành ý của mình, tiếp tục nói: “Nếu anh không tin tôi thì tôi có thể bảo người ta làm giấy vay nợ, nhất định sẽ trả cho anh.”
Nhạc Cận Ninh thấy dáng vẻ hận không thể moi tim ra để chứng minh với mình của Niệm Ninh, không hiểu sao anh lại cảm thấy đáng yêu.

Tâm trạng ngột ngạt vì bệnh tình của Tô Mạt không có chuyển biến tốt bỗng trở nên tốt lên khác thường.
Anh có chút không nỡ để cho người phụ nữ ngu ngốc này khó xử, thế là trực tiếp lấy séc ra kí tên của mình vào, đưa cho Niệm Ninh: “Tiền tôi đưa cho cô, nhưng không phải cho nhà họ Niệm mà là cho cô, về phần nên giải quyết thế nào thì chính là chuyện của cô.”
Nghe vậy, trái tim đang lơ lửng của Niệm Ninh lúc này mới rơi xuống, không để lại dấu vết thở dài một hơi, vội vàng nhận lấy tờ séc, một lần nữa cam đoan: “Anh yên tâm, chờ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, nhất định tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh.”
Nhạc Cận Ninh đúng là một người tốt, chắc chắn cô sẽ không quyt nợ.
Căn bản Nhạc Cận Ninh cũng không để tâm đến hai trăm bốn mươi tỷ này, nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy, vân đáp lời: ‘Được.”
Niệm Ninh cười tủm tỉm cất thật kỹ tờ séc kia, biết ơn nhìn về phía Nhạc Cận Ninh: ‘Nhạc Cận Ninh, cám ơn anh.

Vậy anh đang bận, tôi không quấy rây anh nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi