NHÃI CON TIỂU LONG LẠI ĂN VẠ TA

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta 1:

Beta 2:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay 

Long Dực không nói một lời, rảo bước tiến vào trong, nhìn căn phòng bị càn quét sạch sẽ trống rỗng, bàn tay nắm chặt, khớp xương kêu lên răng rắc.

Kho vàng hắn tích cóp lâu như vậy, mất hết toàn bộ!!!

Mộc Hề nhìn sắc mặt Long Dực mới nhận ra có gì đó không đúng, thử hỏi:

" Bị trộm mất à?"

Đáy mắt Long Dực ủ dột, chữ "ừ" như nghẹn từ trong cổ họng mà ra.

Mộc Hề há miệng thở dốc, biểu tình trên mặt không thể tin được:

"Lá gan của ai lớn như vậy, dám...."

Còn chưa dứt lời, Mộc Hề chợt nghĩ tới một cái lá gan đủ lớn để làm chuyện này.

Hắn chần chờ nói:

"Không, chắc là không phải Đản Đản đâu, Đản Đản không phải đang ở bí cảnh sao?"

Long Dực không nói chuyện, xoay người đi về hướng lối ra bí cảnh, hắn muốn cảm giác thử, có phải Đản Đản lại rời khỏi chân thân không?

"Diệp Diệp."

Khác với không khí áp lực ở Long Cung, trong một căn phòng ấm áp của nhà Lăng Cảnh, tiểu long nhìn Diệp Lan mới vừa tắm xong, cả người tỏa ra mùi sữa bò của sữa tắm, mở rộng trảo trảo:

"Ôm cái nữa đi!"

Diệp Lan xoa xoa tóc, bất đắc dĩ mà ngồi xuống:

"Chiêu tài, sao nhóc còn dính người hơn Nghe Một Chút nữa."

Nghe Một Chút dính người vì xem cậu là ba ba, nhưng không biết vì sao mà chiêu tài cũng dính cậu như vậy.

Toàn bộ long thân dán vào người Diệp Lan, lười biếng đặt đầu lên vai cậu, cảm thấy cả rồng đều thỏa mãn:

"Diệp Diệp, cậu chờ ta, ta sẽ rất nhanh...."

Còn chưa nói hết lời, sắc mặt tiểu long khẽ biến, đột nhiên nhảy từ trong ngực Diệp Lan ra:

"Diệp Diệp, ta có việc gấp! Phải về Long Cung trước!"

Cỏ, sao cha nó lại phát hiện ra nhanh như vậy?

Đêm 30 tết, không đi lãng mạn cùng ba nó, về Long Cung làm gì!

Tiểu long cảm thấy có vấn đề, xoay người bay ra cửa sổ, còn không kịp nói lời tạm biệt với Diệp Lan.

Diệp Lan: "......"

Diệp Lan ngốc ngốc nhìn nó bay đi với tư thái như chỉ cần chạy chậm một chút thôi là sẽ bị đánh.

"Sao chiêu tài lại kì quái như vậy?"

Diệp Lan gãi gãi mặt, thu ánh mắt về, đóng cửa sổ lại.

Dù sao hôm nay cũng gặp rồi, cậu đã rất thỏa mãn! Bây giờ thì đi ngủ thôi.

Pha bình sữa cho Nghe Một Chút, Diệp Lan đắp mền, ngủ trong một giây.

Lúc Diệp Lan đang chìm vào giấc ngủ thơm ngọt, ở Long Cung, tiểu long mới vừa trở lại chân thân.

Vì có thể đạt tốc độ nhanh hơn, hắn đã dùng chút thủ đoạn nhỏ nên khi vừa nhập vào chân thân, khóe môi liền chảy ra máu.

Hắn giơ tay, lau khô máu trên miệng.

Ở lối ra bí cảnh, Long Dực còn đang giận dữ:

"Đản Đản, con lăn ra đây cho ta!!!"

Tiểu long đứng lên, xoa xoa lỗ tai, xem cha hắn như không tồn tại, đi hoạt động gân cốt.

Hắn đã tính toán xong, trước khi ra khỏi bí cảnh, hắn phải luyện cho thân hình thật rắn chắc.

Đến lúc đó, cha hắn muốn đánh thì cứ đánh.

Hắn đã giấu tất cả vàng, nếu có thể chịu được đòn của cha hắn thì số vàng đó sẽ đưa hết cho Diệp Lan.

Nếu chịu không nổi, thì... thì trả vàng lại.

Tiểu long đã hạ quyết tâm nên mặc kệ cha hắn giận dữ ở bên ngoài, đi sâu vào trong bí cảnh.

"Long Dực, có khi là Đản Đản ở bên trong không ra ngoài được."

Mộc Hề lắc lắc cánh tay của Long Dực, khuyên nhủ:

" Số vàng đó cũng không chắc là Đản Đản trộm mất, anh đừng hấp tấp mà hung dữ với con."

Long Dực cười lạnh:

"Toàn bộ Long Cung này, ngoại trừ nó, không ai dám đi lục lọi tẩm cung của anh!"

Mộc Hề nghẹn lại.

Này....này hình như cũng có lý.

"Nhưng bây giờ ở chỗ này cũng không làm gì được."

Mộc Hề nhìn nhìn bí cảnh trước mắt:

"Chắc chắn Đản Đản sẽ không ra đâu."

Ánh mắt Long Dực trầm lãnh:

" Được rồi, anh sẽ nhớ kĩ chuyện này, chờ nó ra sẽ tính sổ với nó."

Mộc Hề không hé răng, ngầm đồng ý cho Long Dực tính sổ với con trai.

Rốt cuộc, lần này hắn cũng bị mất mặt, đã nói với Du Du và Đường Đường là sẽ chụp hình kho vàng, bây giờ, một mảnh vàng cũng không có mà chụp, nghĩ như thế, Mộc Hề liền uể oải.

Qua năm mới, thời gian còn lại của kì nghỉ đông càng ngày càng ngắn.

Diệp Lan một bên chăm sóc ấu tể, một bên bán hàng vỉa hè, sách đề thi mang về từ trường cũng không để trống, mỗi ngày đều sẽ làm vài trang.

Tống Du thấy Diệp Lan nhìn đề thi phát ngốc, chọc chọc cậu:

"Diệp Diệp, em không làm được sao?"

Diệp Lan gật đầu, lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

" Làm không được."

Cậu rõ ràng đã nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng khi nhìn đề, vẫn không biết làm.

Tống Du túm đề thi trong tay, nhìn nhìn.

Nhìn xong, yếu ớt nói:

"Anh cũng không làm được."

Tống Du chỉ từng học ở trường dạy cho yêu quái, trường học của con người thì chưa từng hoc.

Diệp Lan giơ tay xoa xoa mặt, đánh lên tinh thần:

"Em xem lại lần nữa."

Tống Du nhìn nhìn Diệp Lan, xem xét một hồi, bỗng nhiên xoay người, cộp cộp cộp chạy ra ngoài:

"Lăng Cảnh ơi!"

"Mau đến dạy Diệp Diệp làm bài tập!"

Không bao lâu sau, Lăng Cảnh bị Tống Du dẫn đến.

Diệp Lan nhìn Lăng Cảnh, rũ đầu nhỏ:

"Anh Lăng Cảnh, em không làm bài được."

Lăng Cảnh bước lên vài bước, dùng bàn tay to xoa xoa đầu cậu:

"Không sao hết, anh dạy cho em."

Đề thi của cao trung năm nhất, đối với Lăng Cảnh đã tốt nghiệp trường có danh tiếng cũng không phải chuyện gì khó.

Văn án:

Yến Bạch Thu xuyên không rồi, là một cậu ấm con nhà địa chủ, trên không có ca ca hay tẩu tẩu, dưới không có đệ đệ đệ tức, chỉ có một muội muội đáng yêu, sinh hoạt thoải mái.

Chỉ là... Vị hôn phu chạy theo người khác, gia sản thì bị người ta thâu tóm, ngày lành chấm dứt. Cũng may khi xuyên qua có mang theo một cái hệ thống, lại có thể tự tay làm ra các món ngon lập nghiệp.

Mọi người đều nghe danh mà đến.

Ca nhi của các thế gia công tử nhìn cá viên mỹ vị trước mặt, thở dài: "Có thể làm ra món ăn mỹ vị như vậy, chắc hẳn là một người thông minh, khéo léo, tuấn mỹ động lòng người."

Hầu gia phú giáp một phương thưởng thức rượu hoa đào nhưỡng hương thơm mê người: "Rượu không say lòng người, người tự say, lại nhìn người nhưỡng rượu hoa đào kia, nhất định tuyệt diễm xuất trần."

Tướng quân thoái ẩn về quê làm đồ tể hung hăng chặt thịt heo trên thớt gỗ: "Mỗi lần ngươi tới mua thịt heo, ta đều sẽ chặt thêm cho ngươi tám lạng nữa cân. Để ngươi mượt mà như trân châu, không ai dám ái mộ ngươi."

Một câu tóm tắt: Tướng quân nói chờ ngươi béo mượt như trân châu, y liền đến cưới ngươi.

=> Nam chủ rất xấu, bởi vì hắn là một người rất béo...

***

Sau khi Diệp Lan được Lăng Cảnh dạy thêm xong, đôi mắt đều tỏa sáng:

"Anh Lăng Cảnh, em hiểu rồi!!"

Khóe môi Lăng Cảnh cong lên:

"Ừ, nghe hiểu là tốt rồi, khả năng tiếp thu tri thức của em không mạnh, nói chung là phản ứng hơi chậm một chút thôi."

"Giáo viên giảng bài, em sẽ khó theo kịp, tình huống này, chỉ cần tìm một người có thể dạy thêm cho em là được."

Diệp Lan nghĩ nghĩ, bạn tốt của cậu chỉ có Giản Ninh, nhưng Giản Ninh là thứ nhất đếm ngược.

Ngoài Giản Ninh, nếu nhờ người khác dạy thêm thì phiền toái người ta, nếu trả tiền để học thêm thì Diệp Lan lại tiếc tiền.

"Em sẽ cố gắng theo kịp."

Diệp Lan kiên định nói, tiền học thêm đủ để nuôi thêm vài con tiểu yêu quái, cậu không muốn mời người dạy thêm.

Lăng Cảnh cũng không miễn cưỡng, chỉ gõ gõ đề thi:

"Anh sẽ giảng thêm cho em mấy đề nữa."

Tranh thủ Diệp Lan còn ở đây, Lăng Cảnh muốn củng cố lại kiến thức cơ bản cho cậu.

Qua mười ngày sau, cao trung đệ nhị khai giảng.

Trước khi đi, Tống Du nhét bao lớn bao nhỏ đồ vật vào cốp xe, đều là của Diệp Lan, mấy ngày qua, hắn, Lăng Cảnh và Mộc Hề đã mua cho Diệp Lan rất nhiều đồ vật.

Lăng Cảnh và Tống Du cùng đưa Diệp Lan về trường.

"Diệp Diệp."

Tống Du kéo tay Diệp Lan, dặn dò:

"Em ở trong trường học phải ngoan ngoãn."

Diệp Lan "dạ" một tiếng rồi do dự nói:

"Anh Du, nếu Nghe Một Chút khóc thì làm sao bây giờ?"

Lúc về trường, Diệp Lan phải chờ nó ngủ mới đi được, Nghe Một Chút dính cậu như keo, cậu sợ nó tỉnh thì bản thân không đi được.

"Không sao đâu, Mộc Mộc sẽ dỗ nó."

Tống Du vỗ vỗ Diệp Lan:

"Em không cần lo lắng."

Rất nhanh.

Diệp Lan được đưa đến ký túc xá, khi đến, Giản Ninh không có trong phòng nhưng hành lý của hắn đã đặt trên giường.

Diệp Lan hứng thau nước, lau sạch sẽ từ trong ra ngoài của ký túc xá, Tống Du và Lăng Cảnh ở bên cạnh cậu đến chiều mới ra về.

Bọn họ mới vừa đi, Giản Ninh đã về phòng.

Một kì nghỉ đông không thấy, hai người nhìn nhau, trên khuôn mặt ai nấy đều treo ý cười.

"Diệp Diệp!"

"Ninh Ninh!"

Bình an gặp nhau, hai người ôm nhau cứng ngắc, thân mật gọi tên đối phương.

Giản Ninh mặc áo hoodie màu đỏ đậm, nét mặt vui vẻ như mặt trời nhỏ, ngồi ở trên giường, đắc ý khoe khoang với Diệp Lan:

"Trong kì nghỉ đông, tôi học bổ túc công khóa."

Diệp Lan cong mắt:

"Tôi cũng vậy."

"Lần kiểm tra này, thứ hạng của chúng ta chắc chắn sẽ không đếm ngược."

Diệp Lan tự giác học bổ túc và Giản Ninh vô cùng tự tin với kì kiểm tra ngay sau khai giảng.

Nhị cao có hình thức quản lý phong bế nên Diệp Lan ngày qua ngày ở trong trường học, không có cảm giác về thời gian.

Đến cuối tuần, theo thường lệ cậu gọi điện thoại cho Tống Du.

"Diệp Diệp, Nghe Một Chút không có ở xưởng."

Điện thoại vừa kết nối, thanh âm sốt ruột của Tống Du liền vang lên.

Diệp Lan: "......" ngốc ngốc mà hỏi:

"Không có?"

"Đúng vậy", Tống Du tự trách nói:

"Là tại anh không trông chừng nó."

"Sau khi em đi, nó vẫn luôn khóc lóc, nháo đòi ba ba, qua vài ngày thì ngoan trở lại."

"Anh tưởng rằng nó đã quen rồi, nhưng không ngờ, ban đêm nó biến về bản thể Thao Thiết nhỏ, nhảy ra từ cửa sổ, một mình bò đi rồi."

Lúc đầu Nghe Một Chút chỉ trong hình dáng đứa trẻ của con người, qua một thời gian điều dưỡng thì đã có thể chậm rãi biến về bản thể ấu tể Thao Thiết.

Tống Du tiếp tục nói:

"Anh, Lăng Cảnh và Mộc Mộc vẫn luôn đi tìm nhưng vẫn chưa tìm được."

"Lăng Cảnh nói, khẳng định là nó muốn đi tìm em, Diệp Diệp, em để ý một chút ở xung quanh em, xem có nhìn thấy nó hay không?"

Thao Thiết nhỏ nói thế nào cũng là ấu tể thần thú, nó ở chung với Diệp Lan lâu như vậy, có khi đã lưu lại ký hiệu đặc thù nào đó trên người Diệp Lan.

Tìm ký hiệu, theo lý thuyết là có thể tìm được Diệp Lan.

Nhưng mà......

Diệp Lan và Tống Du nghĩ tới thân hình nho nhỏ kia, sầu muốn rụng tóc, phải bò bao lâu mới có thể bò đến chỗ Diệp Lan đây.

Một tuần sau.

Nghe Một Chút ở nơi nào cũng không ai biết.

Diệp Lan học cũng không vào đầu, ghé vào trên bàn, vùi mặt vào sách giáo khoa.

"Diệp Diệp, cậu khóc hả?"

"Không có."

Diệp Lan hít hít mũi, phủ nhận.

Giản Ninh chọc chọc cánh tay Diệp Lan:

"Đừng khổ sở, tuy rằng thứ hạng của chúng ta vẫn là đếm ngược, nhưng điểm thì đã cao hơn rồi đó!"

Diệp Lan: "???"

Diệp Lan nâng mặt lên, khiếp sợ nhìn Giản Ninh:

"Cái gì?! Chúng ta lại đếm ngược?!"

Ánh mắt Giản Ninh nhìn vào bài thi mới vừa phát xuống, mờ mịt nói:

"Cậu ghé vào trên bàn khóc, chẳng lẽ không phải bởi vì kiểm tra bị đếm ngược sao?"

Tuy rằng kì nghỉ đông, hai người có học bổ túc, nhưng tất cả bạn học khác cũng học bổ túc giống bọn họ.

Cho nên, điểm kiểm tra mặc dù cao hơn nhưng thứ tự thì vẫn như cũ.

Diệp Lan cầm lấy bài thi, nét mặt bi phẫn.

Trẻ con mất tích!

Kiểm tra đếm ngược!

Kế tiếp còn có đả kích gì thì tới luôn một lần đi!!

Trong lúc Diệp Lan sắp hỏng mất, ở trong một hẻm nhỏ hẻo lánh cách trường học không xa, cả người Thao Thiết nhỏ bẩn hề hề, chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, tiếp tục cố gắng bước từng bước về phía trước.

Tìm ba ba nha! (T_T)

(Biết là không phải do thụ, nhưng mà nói thật thì yêu thương bạn thụ này khổ quá, chưa gì mà "chồng con" đã bị ngược thê thảm!!)

[@Hi cả nhà, sau khi mình được bn Thịt Kho Cải Chua cho phép beta lại bộ truyện "Hào Môn Tiểu Cha Kế", hơn một tháng rưỡi cố gắng, cuối cùng thì mình cũng beta xong toàn bộ bộ truyện này rồi nhé. Các bạn vô xem thử rồi góp ý nhẹ nhàng cho mình nha (hồi tháng 6 ai chưa đọc hoặc đang đọc dang dở thì cũng có thể đọc ở đây nhé). Mình xin cảm ơn ạ. o(n_n)o~]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi