NHÃI CON TIỂU LONG LẠI ĂN VẠ TA

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

"Diệp Diệp."

Giản Ninh một bên xé điểm tâm đút cho Nghe Một Chút trong hộc bàn, một bên tự đáy lòng cảm thán nói:

"Chúng ta giống như là hai ba ba cùng nhau nuôi nấng Nghe Một Chút vậy á."

Nghe Một Chút nuốt đồ ăn xuống, không tán đồng với lời nói này, nhưng nó không thể nói chuyện nên đành phải ôm ngón tay của Giản Ninh gặm gặm.

Ninh Ninh không phải ba ba, Nghe Một Chút còn một ba ba rồng nữa, bây giờ nó đã hiểu rõ chuyện này.

Giữa trưa được tan học, Diệp Lan mang Nghe Một Chút đi giải quyết vấn đề sinh lý, Giản Ninh thì đi ra cổng trường lấy đồ ăn.

Mỗi lần tan học, căn tin trong trường đều đầy ắp người, đi trễ một chút thì không còn đồ ăn ngon.

Giản Ninh kén ăn, ăn cơm trong căn tin của trường không quen, Hoắc Lẫm lại có thẻ ra vào của trường kế bên, có thể ra bên ngoài mua đồ ăn.

Bây giờ, mỗi ngày Giản Ninh đều chờ Hoắc Lẫm đưa cơm, cậu ta đã nói Hoắc Lẫm mua nhiều cơm hơn để ăn chung với Diệp Lan.

Lúc ấy, Hoắc Lẫm nghe Giản Ninh "được một tấc lại muốn tiến một thước", bắt đầu gọi tên món ăn này kia, nhịn rồi lại nhịn mới ép được tính tình thô bạo của mình xuống.

Không mềm lòng cũng không được, bé khóc nhè trước mắt này không chọc được.

Chọc phải liền nước mắt lưng tròng, nắm tay áo hắn gọi lão công, biểu tình tủi thân giống như hắn đã làm chuyện gì không thể tha thứ vậy.

"Đây, đồ ăn đã chọn ngày hôm qua."

Cổng trường, Hoắc Lẫm đưa hộp cơm đã đóng gói gọn gàng cho Giản Ninh, sau đó lại đưa thêm điểm tâm ngọt mà cậu ta muốn.

"Gần đây em ăn nhiều như vậy, sao còn chưa mập lên?"

Hoắc Lẫm nhìn Giản Ninh nhận điểm tâm ngọt lại nói:

"Đặc biệt là mấy thứ này, có phải em đều cho Nghe Một Chút kia ăn không?"

Giản Ninh ôm đồ ăn đầy ngực, lẩm bẩm nói:

"Nghe Một Chút đáng yêu như vậy, ăn nhiều một chút thì sao chứ?"

"Được rồi, xách vào ăn đi."

Hoắc Lẫm đuổi Giản Ninh đi, không để cậu ta ở đây tiếp tục làm trò, đồ ăn để lâu sẽ lạnh.

Giản Ninh ôm đồ ăn đi, đi được hai bước thì quay đầu lại, đỏ mặt, lẩm bẩm câu gì đó, nói xong rồi nhanh chân chạy đi.

Khóe miệng Hoắc Lẫm không thể không cong lên.

Lúc ăn cơm, Diệp Lan nhìn Nghe Một Chút ôm điểm tâm ngọt gặm, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Ninh Ninh, dạo này, mỗi bữa đều là cậu mua cơm, tôi chuyển tiền cơm cho cậu nha."

Đầu Giản Ninh lắc như trống bỏi:

"Không cần trả đâu, tôi cũng không bỏ tiền."

"Diệp Diệp, lần sau cậu lại mua cơm cho tôi là được rồi, bây giờ không cần phải so đo cái này."

Diệp Lan gật gật đầu, hai người cùng Nghe Một Chút tiếp tục ăn cơm.

Tiết thứ nhất của buổi chiều.

Buổi trưa Diệp Lan ngủ không tốt, Giản Ninh thì không ngủ loay hoay viết gì đó, cả hai đều mệt rã rời.

Không biết sao xui xẻo như vậy, tiết thứ nhất lại là của chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp dạy toán học, có tiếng là hung dữ, ông ấy mới vừa vào cửa liền "Khụ" một tiếng thật mạnh:

"Tỉnh táo lên đi."

Diệp Lan bị giọng nói vang dội này làm giật mình một chút.

"Bạn học Long Ngân, vào đi."

Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa, không vội vã lên bục giảng, mà quay đầu lại nói với người bên ngoài.

Một lát sau.

"Các bạn học, bây giờ tôi xin giới thiệu một người, mọi người nhìn đi, đừng ngủ gà ngủ gật nữa, mau ngẩng đầu lên."

"Khụ, đây là Long Ngân, sau này em ấy chính là bạn học mới của các bạn, mọi người phải vui vẻ, hòa đồng với nhau."

Nói xong, khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay khó được mà lộ ra một nụ cười.

"Bạn học Long Ngân có gì muốn nói với mọi người không?"

Long Ngân đứng trên bục giảng, mặc một bộ quần áo đơn giản, áo chữ T màu trắng và quần dài, phối hợp giày thể thao, tóc hơi xoăn, khuôn mặt tuấn tú không nói lời nào của thiếu niên làm người ta chỉ muốn xòe tay ra mà nựng nịu.

Các bạn nữ còn đang mơ màng buồn ngủ, nhìn thấy hắn, ánh mắt lại sáng lên.

Long Ngân làm lơ những ánh mắt dừng trên mặt mình, nhíu nhíu mày, thanh tuyến lãnh đạm:

"Không có gì muốn nói."

Chủ nhiệm lớp nghẹn một hơi, cảm thấy học sinh mới này có hơi lạnh lùng, nhưng ngẫm lại việc hắn mới vừa thông qua thí nghiệm, thành tích toán học gần như hoàn hảo, ánh mắt lập tức hóa thành trìu mến.

"Nếu không có gì muốn nói, vậy tìm vị trí ngồi đi."

"Em muốn ngồi chỗ kia."

Long Ngân chỉ thẳng về phía Diệp Lan.

Diệp Lan: "?"

Cậu mơ màng nhìn bạn học mới đến, vẻ mặt mờ mịt, bạn học mới đang chỉ mình sao?

Bởi vì Long Ngân mới vượt qua thời kỳ vỡ giọng ở bí cảnh, cho nên thanh âm cũng khác với trước kia một chút.

Diệp Lan nhìn hắn, cảm thấy bạn học mới rất soái, rất tuấn tú giống lão công giáo bá của Giản Ninh nhưng khí chất thì không giống.

"Em muốn ngồi phía sau Diệp Lan sao? Cũng được, chỗ đó cũng đang để trống, nhưng mà tạm thời không có bạn cùng bàn."

Chủ nhiệm lớp còn đang nói chuyện với Long Ngân.

"Em muốn ngồi với Diệp Lan." Long Ngân nói thẳng ra yêu cầu của mình.

Giản Ninh không mấy hứng thú với soái ca mới tới, vừa muốn nằm bò trên bàn nhắm mắt một chút thì nghe được người này muốn giành chỗ với mình:

"Tôi không muốn!"

Giản Ninh trừng mắt, tức giận nhìn Long Ngân trên bục giảng:

"Sao bạn lại như vậy, mới tới liền muốn giành chỗ với tôi?"

Diệp Lan đang ngồi chung vui vẻ với Giản Ninh, chủ nhiệm lớp cũng không muốn tách bọn họ ra:

"Long Ngân, em tạm thời ngồi phía sau Diệp Lan đi." còn phân phó thêm:

"Đến thời điểm, tôi sẽ xếp chỗ lại lần nữa."

Long Ngân nhìn thẳng vào Diệp Lan, thấy Diệp Lan còn đang trấn an Giản Ninh tức giận, trong lòng hơi ghen tị.

Trước mặt Diệp Lan, hắn vẫn luôn duy trì bộ dáng bản thể là tiểu long, bộ dáng sau khi hóa hình thì Diệp Lan chưa nhìn thấy lần nào.

Nhưng mà.....nhưng mà, Long Ngân vẫn không tin, không muốn nói rõ thân phận với Diệp Lan.

Long Ngân bước xuống bục giảng, đi đến bàn trống phía sau Diệp Lan ngồi.

Ghế dựa có hơi thấp, Long Ngân hóa thành hình người thì vóc dáng rất cao, ít nhất trong lớp cũng không có ai cao bằng hắn.

Long Ngân duỗi thẳng chân lên phía trước, Diệp Lan thấy ghế dựa bị đá đá, không vui quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.

Long Ngân: "?"

Long Ngân không được nhận ra còn bị trừng mắt nhìn, đáy mắt âm trầm, điên cuồng mang thù ở trong lòng.

"Không thể hiểu được."

Diệp Lan nhìn khuôn mặt đen sì như có ai thiếu nợ hắn 800 vạn, cảm thấy bạn học mới này không phải người tốt.

Nghe Một Chút còn đang ngủ thì ngửi được hơi thở của Long Ngân, đôi mắt sáng lên.

Là ba ba nha.

Nó túm túm tay Diệp Lan, muốn cho Diệp Lan, nhưng Diệp Lan lại đè đầu nó, không cho nó lộn xộn.

Sau tiết học đầu tiên, Diệp Lan cảm thấy sau lưng mình bị nhìn chằm chằm muốn thủng một lỗ.

Rốt cuộc bạn học mới này có tật xấu gì vậy?

Diệp Lan tốt tính từ trước đến nay cũng sắp bị nhìn chằm chằm đến xù lông luôn rồi.

Chuông tan học vừa vang, cậu liền quay đầu đối diện với bạn học mới:

"Bạn...bạn đi học nhưng sao lại luôn nhìn chằm chằm tôi vậy?"

Diệp Lan không vui mà chất vấn.

Long Ngân bình tĩnh nhìn Diệp Lan:

"Tên tôi là Long Ngân."

Diệp Lan càng không vui hơn:

"Gọi Long Ngân thì sao? Chẳng lẽ bạn là người rất nổi tiếng?"

Long Ngân tức đến ngứa răng:

"Không, tôi không nổi tiếng."

"Vậy bạn nhấn mạnh tên mình với tôi làm gì." Biểu tình Diệp Lan như nhìn một tên ngốc.

"Tôi nói với bạn, sau này không được trừng mắt nhìn tôi nữa, tôi có thể cảm giác được."

Nói câu này xong, Diệp Lan không muốn cùng hắn nói thêm câu nào, liền xoay đầu về.

Suốt một buổi trưa, Diệp Lan đã nói không phản ứng liền không thèm để ý đến hắn.

Khuôn mặt Long Ngân cũng tối đen, quật cường không nói mình là ai.

Tuy rằng thanh tuyến của hắn thay đổi, bộ dáng cũng thay đổi, nhưng Diệp Lan phải nhận ra được hắn chứ!

Hắn ở bí cảnh vô tình nhìn thấy ở trong thoại bản đều là viết như vậy!

Tiểu thuyết hắn vô tình đọc được trong bí cảnh đã viết như vậy.

Long Ngân quyết định phải đợi Diệp Lan nhận ra chính mình là ai, nên cũng không chủ động, chỉ nhìn chằm chằm phía sau lưng của Diệp Lan.

Đến lúc tan học.

Đợi mọi người trong lớp đều đi không sai biệt lắm, bạn nhỏ đáng thương Giản Ninh nghẹn cơn tức hết cả buổi trưa, nghẹn đến không còn đáng thương nữa:

"Bạn học Long Ngân."

Cậu ta nghiêm túc kêu tên Long Ngân: "Cậu có biết lão —— bằng hữu của tôi, là ai không?"

Long Ngân đối Giản Ninh không có gì hoà nhã.

Hắn ở trong gương thấy rõ, chính là người này ngủ trong ổ chăn của Diệp Diệp, Diệp Diệp còn nhìn mông của cậu ta nữa.

Nếu không phải khi Diệp Lan nghỉ đông luôn cường điệu, Giản Ninh chỉ là bạn bè của cậu, không có thay thế được vị trí hắn, Long Ngân đã không thể bảo đảm mình sẽ làm gì đối với Giản Ninh này từ lâu.

Hắn cũng không phải là một con rồng tốt đẹp.

Giản Ninh hỏi xong thì bị làm lơ, tức đến nắm chặt bàn tay:

"Bạn của tôi chính là Hoắc Lẫm trường bên cạnh."

"À."

Long Ngân liếc cậu ta một cái, ngữ khí hờ hững:

"Không quen biết."

Giản Ninh không ngờ, đến Hoắc Lẫm mà Long Ngân cũng không biết, rốt cuộc thì Hoắc Lẫm cũng có tiếng là giáo bá ở đây.

"Hắn rất hung dữ, cậu không thể giành chỗ với tôi, nếu không tôi sẽ bảo hắn đánh cậu."

"Còn nữa, cũng không được trừng Diệp Diệp."

Giản Ninh tự thấy có chỗ dựa, rất tự tin uy hiếp Long Ngân.

Diệp Lan nghe được Giản Ninh uy hiếp Long Ngân, không lên tiếng, hiển nhiên là tán đồng với Giản Ninh.

Long Ngân lấy bút chọc chọc sau lưng Diệp Lan:

"Xoay qua đây."

Diệp Lan: "Không xoay."

Rất có cốt khí.

"Diệp Diệp." Long Ngân lạnh lùng gọi.

Diệp Lan bị kêu ngẩn ra, cảm thấy tiếng kêu Diệp Diệp này đặc biệt quen thuộc.

"Ba ba!"

Nghe Một Chút đã nghẹn một buổi trưa, sau khi quan sát thấy trong phòng học không có người ngoài, liền từ trong cặp bò ra.

Diệp Lan: "!"

Mặt mũi Diệp Lan trắng bệch, luống cuống tay chân muốn nhét Nghe Một Chút vào cặp.

Bọn họ còn chưa thân thiết với bạn học mới này, Nghe Một Chút sao lại bò ra rồi.

Giản Ninh cũng bị dọa hết hồn, cậu ta dùng thân mình che kín tầm mắt của Long Ngân, hung dữ nói:

"Cái gì cậu cũng không thấy."

"Tôi thấy."

Long Ngân lành lạnh nói:

"Không chỉ thấy, tôi còn nghe được lúc nãy nó kêu một tiếng ba ba..."

Diệp Lan muốn nhét Nghe Một Chút vào nhưng hôm nay không biết nó bị làm sao, không chịu phối hợp.

"Ba ba nha!"

Không chỉ không phối hợp, còn kêu thêm một tiếng.

Diệp Lan sắp bị Nghe Một Chút phá lệ không nghe lời làm đau cả đầu.

Nghe Một Chút bò lên bả vai Diệp Lan, lại từ bả vai Diệp Lan nhảy lên bàn của Long Ngân.

Sau đó....

Làm trò trước mặt Diệp Lan và Giản Ninh, thân mật bò vào trong ngực Long Ngân, trảo trảo nho nhỏ còn ôm cổ hắn.

"Ba ba!"

Nó kêu xong, còn hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tiếu của Long Ngân.

Sau lần Long Ngân cứu nó từ trong tay người xấu ra, Nghe Một Chút đặc biệt tin cậy hắn.

Diệp Lan và Giản Ninh nhìn đến trợn mắt há mồm.

Đặc biệt là Giản Ninh.

Cậu ta ngơ ngác nói:

"Nghe Một Chút, tôi đút nhóc ăn nhiều như vậy, nhóc cũng không gọi tôi là ba ba đâu."

Cha nuôi cũng không gọi.

Cái người mới tới này, hắn dựa vào cái gì chứ???

Long Ngân đã xem Nghe Một Chút dễ dễ thương thương này thành con ruột của mình rồi, sau khi Nghe Một Chút thân thân, hắn bèn duỗi tay ôm nó để nó ngồi trong ngực mình:

"Ngoan."

Hắn xoa xoa đầu nhỏ của Nghe Một Chút, duỗi ngón tay cho nó chơi.

Diệp Lan cảnh giác nhìn Long Ngân:

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Có thể làm Nghe Một Chút thân cận như vậy, nhìn cũng không phải người.

Long Ngân híp mắt nhìn Diệp Lan:

"Đã rõ ràng như vậy, còn hỏi tôi là ai?"

Đầu Diệp Lan đều sắp thành bùn nhão.

Cũng đừng trách cậu không biết dùng não, nhưng Long Ngân quả thực đã làm khó cậu rồi.

Thanh âm thay đổi, bộ dáng thay đổi, đã vậy còn không giữ lại một chút manh mối nào cho cậu, như là một người mới hoàn toàn.

Diệp Lan phồng mặt, nghiêm túc nhìn kỹ Long Ngân.

Sau một lúc lâu, đúng là nhìn ra được một bóng dáng quen thuộc từ trên người Long Ngân.

- Còn tiếp -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi