Để an toàn, rèm cửa trong nhà được kéo kín lại suốt ngày, ánh nắng hất lên rèm cửa, chỉ có một lớp sương mỏng mới có thể xuyên vào.
Ánh sáng không phải là thứ quấy nhiễu giấc ngủ của cô, mà là một giọng nói rất nhẹ rất trầm.
Nhưng âm thanh rất quen thuộc trêu ghẹo bên tai cô, cho dù không nghe rõ, chỉ bằng âm sắc và ngữ điệu, cũng có thể khiến lòng cô mềm nhũn mà rục rịch tỉnh dậy, cuối cùng cũng không ngủ tiếp được.
Lâm Tri Vi mở mắt ra, trong phòng ngủ là khoảng không gian u ám.
Cô bị quấn trong chăn, che kín người, sợ lộ ra chỗ nào sẽ bị lạnh.
Thắt lưng và chân vẫn đang rất đau, hơi xoay nhẹ người, toàn thân đều kiệt sức như muốn rụng rời, trong cổ họng theo bản năng hừ nhẹ hai tiếng, âm thanh ngọt nị đến chính cô cũng hơi kinh ngạc, nhanh chóng mím môi.
Nhưng cửa phòng đang đóng chặt tự nhiên bị đẩy ra.
Lục Tinh Hàn ném điện thoại xuống, hai ba bước đã đi tới bên giường, ôm cả cô lẫn chăn, cúi đầu hôn nhẹ vào mi tâm của cô: “Vi Vi.”
Hai má Lâm Tri Vi đỏ hồng, ánh mắt phát sáng.
Cậu vén chăn lên, nằm xuống, ôm cả thân thể của cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng mát xa trên lưng và chiếc eo thon gọn của cô, ngậm lấy môi cô khẽ hôn, thấp giọng hỏi: “Có mệt không? Có khó chịu không?”
Tay cậu lại di chuyển xuống bụng dưới của cô, nhiệt độ cơ thể được truyền qua không hề bị cản trở, khiến Lâm Tri Vi thoải mái đến nỗi nheo mắt lại, lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp lại: “Hơi đau một chút.”
Cô ngẩng đầu hôn nhẹ vào cằm cậu: “Mấy giờ rồi?”
“Vẫn chưa đến mười giờ.” Cậu nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Lâm Tri Vi lập tức bừng tỉnh: “Mười giờ? Hôm nay em không có lịch trình sao?”
Mặt trời đã lên cao mà vẫn chen chúc trên giường với cô không chịu đi? Nhóm nhạc, đặc biệt là Lục Tinh Hàn, làm gì có nhiều thời gian như vậy.
Lục Tinh Hàn càng ôm chặt hơn: “Em vừa gọi điện cho anh Viên rồi, buổi chiều sẽ đi.” Giọng cậu dần trầm xuống: “Sau tháng này, em sẽ cố gắng quay về.”
Qua một tháng nữa, cô sẽ rời đi.
Hàng mi của Lâm Tri Vi rũ xuống, nuốt câu nói muốn giục cậu đi xuống cổ họng, cọ cọ vào lòng ngực cậu, yên lặng chớp mắt.
Mặc kệ, phóng túng một lần đi, Lục Tinh Hàn sẽ có chừng mực, cô cũng muốn dính cậu nhiều nhất có thể, dính đến nỗi kéo không ra mới được.
Nhưng Lâm Tri Vi không thể ngủ tiếp, tinh thần cô khôi phục lại rất nhanh, cô định ngồi dậy: “Chị đi tắm…”
Lục Tinh Hàn xuống trước cô một bước, nhẹ nhàng bế cô lên: “Ngoan, em giúp chị tắm.”
Lâm Tri Vi không khỏi trợn mắt nhìn cậu.
… Có thể không ngoan sao?
Tất nhiên không thể.
Không chỉ tắm rửa cơ thể, súc miệng rửa mặt, cậu đều không cho phép cô từ chối mà một tay ôm đồm hết, Lâm Tri Vi giống như đứa trẻ bị cậu ôm đi đâu thì đi theo đấy. Cuối cùng cậu lấy trên bồn rửa tay hai cái khăn tắm mềm mại, đỡ cô ngồi trước mặt, lấy sữa rửa mặt rồi thoa lên cho cô, cẩn thận từng li từng tí.
Lâm Tri Vi bị cậu cọ xát tới mức ngứa ngáy, cười rồi trốn về sau, thổi ra một loạt bong bóng nhỏ thơm ngào ngạt: “Không thể để chị tự làm sao?”
“Chị nói xem?”
Khóe môi Lục Tinh Hàn cong lên, sợ phía sau lưng cô đụng vào gương, duỗi tay ra để che chở, miếng bọt biển dính nước, cậu lau sạch bọt trên mặt cô, hôn đều ở hai bên má rồi lại si mê cắn lên môi cô, tinh tế liếm mút đầu lưỡi của cô.
Như thế mới có thể thỏa mãn được một chút.
Như thế mới có thể khiến thời gian trôi qua chậm một chút.
Trước đó Lục Tinh Hàn đã nấu cháo gạo kê đường đỏ, chăm sóc Lâm Tri Vi thơm tho sạch sẽ xong, đúng lúc cái nồi nhỏ vang lên tiếng nhắc nhở.
Thời gian múc cháo có hơn mười giây vậy mà cậu cũng không nỡ buông tay, ôm chặt cô, một tay bưng chén cháo, thổi một cái cho bớt nóng rồi đưa vào miệng cô, thỉnh thoảng bị dính một chút ở khóe môi, lập tức bị cậu nhẹ nhàng liếm mất.
Lâm Tri Vi hưởng thụ sự thân mật nguyên sơ nhất, mặc cậu chăm sóc đến lúc này, rốt cuộc đã nhận ra tâm tình được chôn ở nơi sâu thẳm nhất trong cậu.
Vừa hạnh phúc vừa lo sợ, cũng chính vì hạnh phúc cho nên càng lo sợ sự chia ly gần ngay trước mắt.
“Tinh Hàn…”
Cô đau lòng vì cậu, nỗi đau dâng lên ở nơi vừa phân cách lập tức bị sự yêu thương bù vào.
Lâm Tri Vi nhận lấy chén cháo, múc lên đút cho cậu.
Lục Tinh Hàn cười: “Em không đói.”
Lâm Tri Vi nghiêng đầu, rồi ăn một muỗng, cho đến khi nhìn thấy đáy bát, ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Vậy cũng phải bổ sung thể lực chứ, có thể sẽ có chuyện, cần em phải cực nhọc.”
Không đợi Lục Tinh Hàn trả lời, cô đã chủ động nâng cánh tay lên ôm lấy cậu, khăn tắm quấn trên người cũng theo đó mà rơi xuống, lộ ra làn da trắng muốt, nhẹ nhàng dán vào lồng ngực cậu.
Một tuần sau, Lâm Tri Vi đi nộp giấy tờ xin visa, công việc của Hứa Đại sắp xếp vẫn chưa bắt đầu, về cơ bản là cô có thể tự do sắp xếp thời gian.
Dường như Lục Tinh Hàn tận dụng hết khả năng để có thể giảm bớt thời gian công việc, bình thường một ngày sẽ trở về khoảng ba đến năm lần, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh, cũng muốn chạy về nhà để ở bên cô, cho dù hai người chỉ nhìn nhau một chút cũng được.
Buổi tối thì càng khỏi phải nói.
Lâm Tri Vi nhớ lại thì che mặt, trong nhà bất cứ nơi nào cô nằm được, dựa được cơ bản cô đều đã bị cậu dày vò qua, khi bắt đầu, cô còn tâm trạng đi trêu chọc cậu, nhưng qua hai lần, cơ hội này dường như không còn nữa, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay cậu.
Cô cảm thấy mình giống như một miếng bánh ngọt di động, ở trong mắt Lục Tinh Hàn là miếng bánh xinh đẹp, ngọt ngào, ăn hoài không ngấy, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm nhìn của cậu nhất định sẽ bị cậu nhìn chằm chằm như một con sói.
“Lục Tinh Hàn chị nói với em…” Đêm khuya vắng lặng, Lâm Tri Vi mồ hôi nhễ nhại dính trên người cậu, sắc mặt đỏ ửng, cả người mềm nhũn đến nỗi không còn một chút sức lực: “Em, cái này gọi là phóng túng quá độ.”
Con ngươi Lục Tinh Hàn tối đen như mực, dòng chảy nóng rực trong người cuồn cuộn như muốn chực trào ra ngoài, cậu hôn nhẹ lên khóe môi của cô: “Không quá độ.”
Cô tủi thân cọ người, dính sát vào cậu: “Chị mệt rồi.”
Hô hấp của Lục Tinh Hàn trở lại mạnh mẽ, cậu đứng dậy ôm vô đi vào phòng tắm: “Được, không làm nữa, em dỗ chị ngủ, chúng ta vẫn còn ngày mai.”
Vẫn còn ngày mai.
Chẳng còn mấy cái ngày mai nữa, thời hạn một tháng nhanh chóng kết thúc.
Đến nửa tháng sau, mấy hạng mục Hứa Đại sắp xếp lúc trước lần lượt được gửi đến tay Lâm Tri Vi, cùng lúc đó biểu hiện của cô ở tuần lễ thời trang đã giúp cô giành được sự yêu quý của Hứa Đại. Vì thế những tin tức cô được tiến cử ra nước ngoài học tập đào tạo chuyên sâu cũng bắt đầu xuất hiện liên tiếp trên các trang báo giải trí lớn.
Cơn tức giận của bốn đối thủ cạnh tranh lúc trước vẫn chưa tan biến, thấy Lâm Tri Vi có nổi tiếng, những người này muốn âm thầm dẫn dắt mọi chuyện để công chúng lôi lại chuyện cũ, sử dụng những tin tức tiêu cực đã lắng xuống để viết bài.
Lục Tinh Hàn đã có sự chuẩn bị từ trước, trong khi những mầm mối đó vẫn còn đang manh nha đã bị cậu thẳng tay cắt đứt.
Sau chuyện sóng gió lần trước, Lâm Tri Vi về cơ bản đã có thể không bị chịu sự ảnh hưởng từ bên ngoài, tập trung chuẩn bị cho nhiệm vụ mà Hứa Đại đã giao.
Ban ngày chưa làm xong, ban đêm cô tiếp tục bận rộn với máy tính, nhưng bất cứ khi nào cô bất chợt ngẩng đầu lên, đều có thể nhìn thấy Lục Tinh Hàn đang yên lặng, chăm chú nhìn cô.
Lục Tinh Hàn rất sợ việc cách xa cô.
Bố mẹ hai bên đều bất ngờ ra đi vào năm đó, Lâm Tri Vi vẫn miễn cưỡng còn có bà nội, cô có thể chăm sóc cho cô một phần, nhưng Lục Tinh Hàn hoàn toàn đã trở thành một cô nhi, cậu vẫn còn quá nhỏ nên quyền giám hộ chỉ có thể tạm thời thuộc về ủy ban cư dân.
Không ngờ khi công ty du lịch gửi tiền bồi thường, người chú mà cậu chỉ từng gặp qua đúng hai lần lại đột nhiên xuất hiện, ra vẻ lương thiện muốn dẫn cậu về nuôi nấng.
Lục Tinh Hàn không còn người thân nào khác, người chú kia đương nhiên trở thành người giám hộ thích hợp nhất cho cậu, còn thề thốt với Lâm Tri Vi: “Nhưng tôi là chú của nó, chẳng lẽ còn không bằng một người hàng xóm như cô sao?”
Lâm Tri Vi sắp vào đại học, cách thành phố Giang khoảng ba bốn tiếng đi xe, khoảng cách này không tính là xa, nhưng cũng không phải là gần, muốn đi tới đi lui sớm chiều để chăm sóc cậu là chuyển không thể.
Cô cho rằng người cậu đó sẽ đối xử tốt với Lục Tinh Hàn nên mới dằn lòng buông tay ra.
Nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn không bao giờ quên được ánh mắt của Lục Tinh Hàn khi biết chuyện.
Ban đầu cậu không khóc, chỉ nhìn cô ngơ ngác, đôi môi trắng bệch run rẩy cả nửa ngày sau không nói được gì.
Lâm Tri Vi nhìn dáng cậu nhỏ bé, trong lòng quặn đau, cô ngồi xổm xuống ôm lấy cậu: “Nhóc con, em phải nghe lời.”
Những lời vừa nói ra Lục Tinh Hàn đã biết cậu không còn hy vọng nào nữa.
Tri Vi không cần cậu.
Từ nay về sau, chỉ còn lại một mình cậu, Tri Vi không quan tâm cậu nữa.
Cậu dùng toàn bộ sức lực, khóc lóc giãy giụa ra khỏi cái ôm của cô, ngày hôm sau, cậu bị người cậu dẫn đi, trong lúc thu dọn đồ đạc, cậu không cầm theo gì cả, chỉ đem theo vài món đồ nhỏ mà Tri Vi tặng cho cậu trong mấy năm nay, mấy bộ quần áo Tri Vi làm cho cậu vào trong một cái túi nhỏ, ôm chặt trước ngực.
Xe chờ ở dưới nhà, Lục Tinh Hàn bước từng bước xuống.
Lâm Tri Vi đứng ở hành lang, không dám ra ngoài nhìn, nhưng Lục Tinh Hàn vẫn chỉ liếc mắt là đã có thể tìm ra vị trí của cô.
Ngày hôm đó nắng rất đẹp nhưng Lục Tinh Hàn lại giống như người tuyết nhỏ dần dần bị tan chảy.
Người chú không kiên nhẫn, xuống xe tóm lấy cậu, cuối cùng cậu không chịu đựng được nữa, khóc lớn chạy về phía Lâm Tri Vi nhưng mới chạy được một nửa đã bị người chú kéo đi: “Khóc cái gì mà khóc, về nhà tao còn biết bao nhiêu việc.”
Đến cuối cùng, chỉ còn vài câu đọng lại trong tai của Lâm Tri Vi.
Chị không cần em nữa sao?
Em phải làm sao thì mới không phải rời khỏi chị?
Sau đó vào đêm mùa đông tuyết rơi năm ấy, nhận được điện thoại của Lục Tinh Hàn gọi đến lúc cậu đang bệnh nặng, biết được cậu ở nhà người chú kia nhưng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, tim Lâm Tri Vi muốn vỡ thành từng mảnh. Cô không quan tâm đến việc có phù hợp hay không nữa, có khó khăn hay không mà kiên trì đón cậu trở lại bên cạnh mình.
Nhưng kỳ nghỉ đông chỉ có một hai tháng.
Cô nhờ quan hệ của cô ở trường thu xếp ổn thoả chuyện đi học cho Lục Tinh Hàn xong thì cũng gần đến thời điểm phải quay lại trường học.
Cảm giác an toàn khi Lục Tinh Hàn trở về bên cạnh cô mới được hình thành một chút đã lại phải đối mặt với việc chia tay, cho dù cô hứa hẹn rất nhiều lần rằng sẽ quay về chăm sóc cậu nhưng bài vở bộn bề, cuối cùng số lần quay về cũng không nhiều.
Cậu ngày đêm luôn khao khát có thể ở cạnh cô lâu dài, trải qua những ngày tháng giản dị nhất là cậu đã thấy hài lòng rồi.
Nhưng cuộc sống luôn bấp bênh, cậu trông ngóng cô từ kỳ nghỉ đông đến kỳ nghỉ hè, rồi lại chờ đến năm thứ hai, từ sáng đến tối chỉ mong ngóng tới ngày Lâm Tri Vi trở lại, để ở lại bên cạnh cô.
Trải qua trăm cay nghìn đắng mới đi được tới ngày hôm nay.
Cuối cùng cậu và Tri Vi lại đi vào một cái vòng luẩn quẩn, mong muốn chiếm lấy vị trí người duy nhất mà cô yêu sâu đậm vẫn không thoát khỏi chuyện mà cậu không thể chịu đựng nhất.
Lâm Tri Vi nhìn Lục Tinh Hàn trên sô pha, cậu đã rũ bỏ dáng vẻ yếu ớt của một đứa trẻ từ lâu, bây giờ tính xâm lược mạnh mẽ chiếm lấy con người cậu nhưng bản chất bên trong vẫn không hề thay đổi, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn, trong mắt cậu không có bất cứ thứ gì khác, cậu chỉ muốn kề sát bên cô mãi mãi, coi cô là trung tâm của thế giới.
Đáy mắt cô lặng lẽ trở nên ẩm ướt, tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần nhưng cô cũng không nghe thấy.
“Vi Vi?”
Lục Tinh Hàn lên tiếng, cô mới giật mình hoàn hồn lại, vội vàng cầm lên nhìn thử, là cuộc gọi của Hà Vãn, cô hắng giọng: “Chị Vãn, có phải đã thu xếp ổn thỏa rồi không?”
Hà Vãn thở phào nói: “Cũng gần xong rồi, điều kiện bên đây rất tốt, em yên tâm đi, sắp xếp của cô Hứa Đại, chắc chắn không sai đâu.”
Trong lòng Lâm Tri Vi biết rõ một chuyện, mặc kệ phòng làm việc của Trần Lệnh Nghi có bao nhiêu nội tình đen tối nhưng mọi người của đội nhỏ đều vì cô mà từ chức tập thể, bây giờ cô đi rồi, làm sao có thể vứt bỏ bọn họ không thèm đếm xỉa được.
Hợp đồng với giải trí Tinh Hỏa đã chính thức đến kỳ hạn, vốn dĩ cô đã định liên hệ với mấy người đồng nghiệp có quan hệ khá tốt lúc trước, sắp xếp cho mọi người một nơi ổn định. Chuyện bất ngờ là sau khi Hứa Đại biết chuyện, bà không cần cô giải thích nhiều, lập tức cho mấy người Hà Vãn cơ hội, thành viên trong phân đội không ai chịu thua kém, ai cũng vượt qua xuất sắc.
Hứa Đại còn đồng ý, chờ Lâm Tri Vi về nước, chỉ cần mọi người làm việc ăn ý, đến khi chính thức triển khai công việc mới, thành viên của phân đội nhỏ vẫn có thể làm việc cùng cô như trước.
Hà Vãn thở dài: “Tri Vi, chuyện của mọi người đều dễ dàng, thách thức của em mới là lớn nhất, đúng rồi, sói con nhà em vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp, lần này em đi, chắc hẳn là một cú sốc không nhỏ với người như cậu ta đúng không?
Lâm Tri Vi nhìn xuống: “Vẫn ổn, chị đừng lo.”
Hà Vãn đáp lại: “Mua vé máy bay rồi chứ? Ngày mấy bay? Mọi người ra tiễn em.”
Lâm Tri Vi theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Tinh Hàn, con số nói đã nói ra đến miệng nhưng cô lại thay đổi: “… Ngày chín, đừng tiễn, mọi người ai cũng đa cảm, đến lúc đó khóc hết ra ở đó thì làm sao, chị yên tâm đi, em không có vấn đề gì đâu, tới nơi sẽ lập tức liên lạc với chị.”
Ngắt máy xong, trong phòng khách im lặng vài giây, Lục Tinh Hàn bình tĩnh nhìn cô chăm chú: “Em thì sao? Chị sẽ không không để cho em ra tiễn em đấy chứ?”
Lâm Tri Vi thở dài: “Tinh Hàn, em đừng quên thân phận của mình.”
Lục Tinh Hàn cố chấp nói: “Em sẽ không lộ mặt.”
Lâm Tri Vi không phản bác được, không lộ mặt? Cậu sẽ yên lặng đứng đợi trong góc, nhìn theo bóng dáng dần biến mất của cô, tận mắt nhìn máy bay cất cánh rồi một mình rời đi sao?
Một khi Lục Tinh Hàn đã trở nên cứng đầu thì mấy chiếc xe cũng không kéo được cậu quay lại.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô không thể để chuyện đó xảy ra với Lục Tinh Hàn được.
Cách thời gian lên đường còn chưa đến một tuần, dưới sự cố gắng của Viên Mạnh, giải trí Tinh Hỏa ký hợp đồng đội tạo hình mới cho nhóm nhạc, chính là mấy stylist tạm thời đi cùng nhóm nhạc khi Lâm Tri Vi tham dự tuần lễ thời trang, phong cách cũng tương tự với cô, là người giữ quy tắc, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho bọn họ.
Sau khi chính thức ký hợp đồng, Viên Mạnh liên hệ với Lâm Tri Vi trước tiên: “Cô Tiểu Lâm, mọi chuyện đã xong xuôi, cô cứ yên tâm đi đi, chờ sau khi cô trở về, chúng ta sẽ hợp tác trở lại.”
Lâm Tri Vi đang thu dọn hành lý, cô dặn anh ta một chút việc lặt vặt, sau đó hỏi: “Trạng thái làm việc của Tinh Hàn có ổn không?”
Nhắc tới chuyện này Viên Mạnh bất lực: “Không chỉ ổn mà phải gọi là bạt mạng, lúc trước cậu ấy từ chối nhân vật phản diện trong bộ phim phế phẩm kia đã làm công ty không hài lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chuyện đó cũng không ngăn nổi con đường nổi tiếng của Tinh Hàn.”
Nói xong anh ta không khỏi kiêu ngạo: “Kể từ khi trở về sau liên hoan phim, tài nguyên thời trang của Tinh Hàn thuận lợi hơn rất nhiều, tạp chí cũng thay đổi rất nhiều, vài trang bìa còn đang chờ cậu ấy đến chụp, tiêu chuẩn chọn nhãn hàng đại diện cũng tăng lên ầm ầm, cô yên tâm, tôi sẽ chăm lo cho cậu ấy thật tốt, để không ai ngăn cản được.”
Lâm Tri Vi nhìn chiếc vali hành lý lớn đang mở ra: “Hôm nay cậu ấy vẫn bận à?”
“Bận, chụp xong bộ ảnh này cũng phải hơn chín giờ.”
Lâm Tri Vi hơi nhẹ nhõm trong lòng, cô không muốn Lục Tinh Hàn nhìn thấy cảnh thu dọn hành lý, tốt nhất là đến khi cậu trở về, cô đã dọn xong và cất đi, tránh để cậu nhìn thấy lại không vui.
Chuyến đi lần này không biết khi nào mới quay lại được.
Những gì thiết yếu cần đem đi không ít.
Lâm Tri Vi liệt kê danh sách, lần lượt lấy từng món xếp vào, chiếc vali nhanh chóng đầy hơn một nửa, cô đi vào phòng khách chuẩn bị lấy chiếc cốc thường dùng đem đi, nhưng vừa chạm vào thành ly, còn chưa kịp cầm chắc thì đột nhiên cánh cửa bị chìa khóa vặn mở. Lục Tinh Hàn tranh thủ thời gian trở về, cậu bước vào, nhìn thấy chiếc vali to đang mở ra, rõ ràng các ngóc ngách trong nhà trở nên trống trải hơn rất nhiều.
“Sao em… a…”
Lục Tinh Hàn xông tới như điên ôm cô vào lòng, đè xuống sô pha, liều mạng hôn cô, cậu cắn đến nỗi trước ngực cô đỏ lên một mảng, cởi hết quần áo rồi ôm cô vào phòng tắm. Tắm rửa được một lúc, tim cậu không thể chịu đựng được nữa, lung lay sắp đổ, cậu đứng bên bồn rửa tay hôn cô thành một vũng nước, ôm cô tiến sâu vào bên trong.
Trong lúc va chạm kịch liệt, tinh thần của Lâm Tri Vi không ổn định, cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, cô không thể… Không thể để Lục Tinh Hàn nhìn thấy cảnh tượng cô rời đi.
Thời gian được tính bằng năm.
Nếu để cậu nhìn theo bóng cô đi, làm sao cậu chịu được.
Cô đã mua vé máy bay ngày chín, cô cho Lục Tinh Hàn xem nhưng cô cũng mua cả vé của ngày tám, đây mới chính xác là ngày cô sẽ đi.
Tối ngày mùng bảy, Lục Tinh Hàn quấn quýt cô đến tận đêm khuya, khi phóng ra, cậu hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói khàn khàn dây dưa: “Vi Vi, em tiễn chị, em muốn đến sân bay, cho dù có bao nhiêu người, để em tiễn chị…”
Trong lòng Lâm Tri Vi mềm nhũn thành bùn, ôm chặt cậu: “Ngày mai, em quay quảng cáo đúng không?”
Lục Tinh Hàn rầu rĩ “ừ” một tiếng: “Có thể lúc về sẽ muộn.”
“Không sao, hơi muộn cũng không sao.” Khóe mắt Lâm Tri Vi lặng lẽ ươn ướt, cô xoa đầu cậu: “Chị gọi điện cho em.”
Ngày mùng tám, Lục Tinh Hàn phải đi chụp ảnh quảng cáo đại diện thương hiệu cho một chuỗi nhà hàng nổi tiếng trên thế giới, cậu đi từ sớm, Viên Mạnh đã chờ sẵn bên dưới.
Cậu đi tới cửa, Lâm Tri Vi không nhịn được nhào tới ôm chặt eo cậu.
Lục Tinh Hàn cúi đầu hôn cô: “Ngoan, đợi em.”
Lâm Tri Vi nhìn cậu: “Em cũng phải đợi chị.”
Lục Tinh Hàn chụp quảng cáo đến trưa, giữa giờ cậu lần lượt nếm thử các món điểm tâm ngọt mùa thu vừa ra mắt, hương vị bánh tiramisu vừa phải, không ngọt không đắng, tạo hình cũng đẹp, là vị mà Lâm Tri Vi sẽ thích.
Cậu làm việc không ngừng nghỉ, kết thúc trước thời gian dự kiến hơn hai tiếng, cậu lén mua riêng một hộp bánh tiramisu lớn chưa cắt, cẩn thận mang lên xe, định mang về cho Tri Vi ăn.
Khi về đến cửa nhà, đã hơn năm giờ chiều.
Trước đó cậu nói với Tri Vi, năm giờ mới chụp xong, về đến nhà phải khoảng bảy tám giờ.
Sớm như vậy, chắc chắn cô…
Mở cửa ra, trong nhà vắng vẻ.
Yên lặng một cách quá đáng, căn nhà hơi tối, rèm cửa đều được kéo lại, mờ mịt không rõ ràng.
Lục Tinh Hàn đứng hình hai giây, Tri Vi không chạy ra ôm cậu như thường ngày.
Cậu thay giày, khẽ gọi: “Vi Vi?”
Không có tiếng đáp lại.
Cậu thuận tay để bánh ngọt trên bàn trà, tìm các phòng một lượt, không biết Tri Vi đã đi đâu, đến khi định lấy điện thoại ra gọi cho cô thì đột nhiên một cảnh tượng nào đó xuất hiện trong đầu cậu, như tiếng sấm nổ, tiếng nổ vang lên ầm ầm.
Không thấy vali hành lý.
Tự nhiên chiếc điện thoại đang bị siết chặt bỗng nhiên vang lên, người gọi là Vi Vi.
Giọng nói Lâm Tri Vi từ ống nghe truyền đến rõ ràng, có cả đám đông la hét ầm ĩ và tiếng máy móc điện tử lạnh như băng nhắc nhở: “Tinh Hàn, em vẫn chưa về nhà đúng không?”
Lục Tinh Hàn đứng sững người, không phát ra một tiếng động.
Lâm Tri Vi đi đến một chỗ yên lặng trong sân bay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đang dần tối bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, nước mắt tuôn ra: “Tinh Hàn, em không cần về nhà đâu.”
Rất lâu sau Lục Tinh Hàn mới mở miệng: “Chị ở đâu?”
“… Chị ở sân bay, chuẩn bị lên máy bay.” Lâm Tri Vi cắn môi: “Chị thà để em giận chị, cũng không muốn để em trơ mắt nhìn chị đi, em mới chụp quảng cáo xong đúng không? Đừng về nhà, một khoảng thời gian nữa cũng đừng về nhà, chị đã dặn dò Viên Mạnh, anh ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, em ở chung với mấy người Dung Thụy.”
Trong ống nghe không có chút hồi âm, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Móng tay Lâm Tri Vi bấm vào lòng bàn tay, hai mắt cô đỏ ửng.
Tiếng loa đang nhắc nhở lên máy bay.
Cô khàn giọng: “Tinh Hàn…”
“Phải, em vừa chụp quảng cáo xong, vẫn chưa lên xe.” Cuối cùng âm thanh của Lục Tinh Hàn cũng truyền đến, không oán giận, không trách cô, ngược lại còn hết sức dịu dàng: “Vi Vi, em biết chị suy nghĩ cho em, toàn bộ em đều nghe theo chị, em không về nhà, ở cùng mấy người Dung Thụy, chị đừng lo cho em, trên đường phải chăm sóc bản thân thật tốt, tới nơi rồi lập tức gọi điện thoại cho em.”
Vừa rồi Lâm Tri Vi còn có thể chịu đựng được.
Nhưng nghe cậu nói như vậy, nước mắt cô chảy xuống ào ào, trái tim đang đập vì cậu bị quấn chặt bởi sự đau xót ngọt ngào, nghiền thành cát mịn.
Nhóc con của cô, sao có thể tốt như vậy?
Máy bay cất cánh đúng giờ.
Lục Tinh Hàn vẫn đứng không nhúc nhích trong phòng khách.
Không rõ qua bao lâu, trời sáng đã chuyển thành tối hẳn.
Cậu di chuyển đôi chân cứng ngắc, từng bước một, chậm rãi đi tới bên cạnh sô pha, bật chiếc đèn sàn mà Tri Vi thích nhất, ngón tay run rẩy mở hộp bánh tiramisu.
Một miếng bánh tròn ngay ngắn, muốn cho cô nếm thử.
Cậu cầm chiếc muỗng nhỏ trong hộp, múc một chút bỏ vào miệng.
Qua vài giây, cậu cúi đầu nở nụ cười.
Đắng như vậy, sao có thể cho Vi Vi ăn chứ?
Rất đắng.
Đắng đến nỗi vệt nước từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra, rơi từng giọt xuống trên miếng bánh, nhỏ lên hình vẽ ở bên trên.
Cậu dùng tay lấy socola vẽ thành hình trái tim.