Lục Tinh Hàn đạt được danh hiệu cao nhất “Người đàn ông của Tri Vi”, hơn nữa còn được chính giọng nói ngọt ngào của cô phong cho thì thỏa mãn đến mức không ngủ được, nửa đêm vẫn lăn đi lăn lại trong chăn ôm cô xoay trái xoay phải.
Không làm gì cả, chỉ đơn thuần ôm cô hôn hôn cắn cắn.
Trán Lâm Tri Vi toàn mồ hôi, cô nắm lấy cằm của cậu nâng lên: “Em không bị lệch múi giờ sao? Còn muốn lật qua lật lại đến khi nào nữa?”
“Bé cưng Vi Vi, hơn bảy tháng nay em ngủ không ngon tí nào.” Giọng cậu như bao lấy đất cát, trầm thấp vang bên tai khiến cô cảm thấy ngọt ngào: “Nhưng đêm nay chắc chắn có thể, chị để em tỉnh táo để bám chị thêm chút nữa đi.”
Đôi môi nóng hổi của cậu cọ lên tóc cô, không chờ cô trả lời đã nói tiếp: “Chị có ngủ ngon không? Trong đêm có nhớ em không?”
Lâm Tri Vi theo nguồn nhiệt ngửa đầu lên hôn cậu, ngoan ngoãn thừa nhận: “Không ngon, nhớ em…” Cô im lặng, dịu dàng bổ sung: “Ngày nào cũng nhớ.”
Trong bóng tối, đáy mắt Lục Tinh Hàn nóng lên, cậu dằn sự nghẹn ngào xuống, ôm chặt cô vào lòng, dán chặt vào người cô, đẩy cô tới gần sát tường. Tay cậu ôm chặt lấy cô: “Ngủ đi, sáng mai em muốn ngủ nướng…”
Miệng thì nói muốn ngủ nướng nhưng thực tế lại là người dậy sớm nhất.
Lục Tinh Hàn nắm rõ thời gian biểu hàng ngày của cô như trong lòng bàn tay, cậu dậy sớm nửa tiếng, nhẹ nhàng xuống giường vào bếp nấu mì trường thọ cho cô.
Mặc dù phòng bếp rất nhỏ nhưng có cửa kính nên ít nhiều gì cũng có thể ngăn cách được tiếng ồn.
Một tháng trước cậu dành thời gian quay phim buổi tối ra để học làm bánh, mặc dù thành quả tương đối tốt nhưng lần đầu tiên làm cho Tri Vi ăn nên vẫn hoảng đến mức liên tiếp xảy ra sự cố.
Không gian hẹp, cậu lại cao lớn, quay người thiếu chút nữa đụng phải bát đựng trứng gà, suýt thì ngã.
Lục Tinh Hàn nhanh nhẹn đỡ lấy, khuỷu tay lại đụng vào chai dầu khiến tim cậu nhảy dựng lên.
Vượt qua mọi gian nan để cắt mì xong, chuẩn bị cho vào nồi, cậu định ra gọi Tri Vi dậy nhưng quay đầu đã thấy cô gái thanh tú với mái tóc dài đến ngực dựa vào cửa nhìn cậu tủm tỉm cười.
“Tinh Hàn, một ngày của em có phải có ít nhất là bốn mươi tám giờ không?”
Một ngôi sao lớn nổi tiếng, nhiều công việc đã không nói thì thôi, hai tháng nay liều sống liều chết quay phim, vậy mà vẫn còn thời gian rảnh học cách làm tiramisu và cách làm mì.
Lục Tinh Hàn đứng trước mặt cô, tay chống đầu gối cúi xuống hôn lên chóp mũi cô, nhìn thẳng nói: “Vậy thì chắc em không còn sống được đến bây giờ."
Lâm Tri Vi đánh cậu: “Nói bậy gì đó!”
“Thời gian nhân hai lên, bốn bỏ năm lên, em và chị xa nhau mười lăm tháng thì anh sống thế nào?”
Lâm Tri Vi gõ lên giữa trán anh: “Được rồi... thời gian ở cùng nhau nhân lên hai, thời gian tách ra chia cho hai.”
Lục Tinh Hàn rũ mắt, biết rõ không có khả năng nhưng cũng cười gật đầu: “Ngoan, đợi em nấu mì cho chị.”
Lúc ăn cơm, Lục Tinh Hàn yên lặng giơ ngón tay ra tính thời gian, giống như vô ý hỏi: “Vi Vi, lát nữa chị có phải đến học viện không?”
“Có.” Cô uống một ngụm nước mì, cũng làm như vô tình trả lời.
“Lên lớp sao?”
“Ừm.”
“Mấy giờ chị về?”
“Chắc khoảng bảy giờ tối.”
Lục Tinh Hàn hơi ngập ngừng: “... Em có thể đi cùng chị không?”
Lâm Tri Vi không nhịn được nhìn cậu cười: “Đi với chị làm gì?”
Lục Tinh Hàn chọc đũa vào trong bát, cúi đầu: “Đi theo chị xin nghỉ một ngày, nếu được hai ngày thì càng tốt.”
“À…” Lâm Tri Vi trêu cậu: “Lý do là gì? Chế độ nghỉ phép của học viện rất nghiêm ngặt, không có lý do chính đáng thì không được nghỉ đâu.”
Lục Tinh Hàn nhíu mày đáng thương: “Em tới, lý do này còn không đủ chính đáng sao?”
Nếu như cô nói không chính đáng thì chắc tên nhóc này có thể tủi thân khóc ra đây mất.
Lâm Tri Vi không nỡ đùa: “Tinh Hàn, em có thể ở lại mấy ngày?”
Lục Tinh Hàn lập tức nói: “Một tuần.”
Cô gật đầu: “Vậy thì chúng ta nghỉ một tuần.”
Lần trước Voldemort đạo sư nói về nước thì không được, chỉ cần ở lại đây thì nghỉ một tuần cũng được, cô cũng không quan tâm có phải ông ấy thuận miệng nói ra hay không nhưng đã nói ra rồi thì phải tính.
Lục Tinh Hàn sửng sốt.
Lâm Tri Vi dọn bát, kéo cậu: “Anh Hàn, không đi sao?”
Lông mi Lục Tinh Hàn rung rung, tay ôm chặt eo cô: “Đi đi đi!”
Nói như vậy nhưng mọi chuyện cũng không dễ dàng lắm, sau khi Lục Tinh Hàn giành thắng lợi trong bộ phim đầu tay, chỉ sau hơn nửa năm ngắn ngủi, độ nổi tiếng đã tăng lên nhanh chóng, hiện tại cậu cũng được biết đến ở quốc tế.
Tuy học viện thiết kế có rất ít người châu Á, hầu hết sinh viên đều là người trong giới thời trang quốc tế, thường ngày họ cũng tiếp xúc với các siêu mẫu, nhà thiết kế. Ngoại trừ những ảnh đế và ảnh hậu quen thuộc, họ biết rất ít về những ngôi sao trong nước khác, cơ hội cậu bị nhận ra rất thấp nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Đã lâu không chuẩn bị quần áo cho cậu, Lâm Tri Vi hơi ngứa tay, mở tủ quần áo ra, Lục Tinh Hàn kinh ngạc đến ngây người, nửa tủ quần áo đều là quần áo nam mới tinh, thậm chí giày và phụ kiện cũng được chuẩn bị không ít, thứ nào cũng có.
“Vi Vi?”
Mặt Lâm Tri Vi hơi nóng, cô hắng giọng rồi bình tĩnh nói: “Hàng ngày đi dạo qua các cửa hàng quần áo nam đều thấy đồ hợp với em, nên chị không kìm được.”
Không biết từ khi nào... cô đã mua nhiều như vậy.
Đều là quần áo cô chuẩn bị cho Lục Tinh Hàn, đa phần là những nhãn hiệu nhỏ, không lo đến việc bị người khác chất vấn, lúc nào cũng có thể lấy ra mặc được.
Lục Tinh Hàn nhào lên ôm hết quần áo vào lòng, thấy mấy bộ quần áo nữ cùng phong cách treo bên cạnh, ánh mắt cậu lại liếc đến chiếc áo gió tối đang ở góc tường, nghĩ đến câu nói “đồ đôi” khiến cậu đau lòng của Tần Nhiên, ánh mắt sáng rực nhanh chóng tối lại, cố chấp nhìn cô: “Em muốn mặc đồ đôi.”
Lâm Tri Vi bật cười: "Đồ đôi ở đâu ra cơ chứ?"
Lục Tinh Hàn hơi mím môi: “Em muốn mặc.”
Lâm Tri Vi nhìn theo ánh mắt cậu về phía góc tường, giật mình, cậu ghen được nửa ngày rồi đó, biết phản đối là vô ích, đồ đôi thì có gì khó chứ, chuẩn bị chút là được.
Chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi mà.
Cô không muốn thấy cậu buồn.
Nửa giờ sau, chuẩn bị đầy đủ xong, hai người sắp ra ngoài.
May thay bây giờ là mùa xuân, trời vẫn còn tương đối lạnh, có thể mặc nhiều lớp quần áo, từ đầu đến chân của Lục Tinh Hàn đều là phong cách mới, cho dù mấy người Viên Mạnh ở trước mặt thì chắc cũng phải mất mấy giây mới nhận ra được.
Cậu che ngực, như một fan hâm mộ đang reo hò: “Cô Tiểu Lâm siêu tốt!”
Lâm Tri Vi mỉm cười dắt tay cậu.
Lục Tinh Hàn kéo cô đứng trước gương chụp mười mấy bức ảnh, dù chỉ thấy kính râm và khẩu trang nhưng cũng khiến cậu vui mừng đến mức có thể bay lên.
Lâm Tri Vi vặn khóa, lúc chuẩn bị mở cửa ra thì lại nghiêm túc dặn dò cậu lần nữa: “Em phải ngoan nha, ít nói thôi, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn cam đoan: “Chị nắm tay em dắt theo là được.”
Bộ dạng như một chú cún.
Lâm Tri Vi đưa tay chỉnh cổ áo cho cậu, cảm giác lo lắng như mình mang theo một vật gì đó nguy hiểm ra ngoài, cô hít một hơi, nắm lấy tay cậu.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị mở cửa thì tiếng vặn cửa từ bên ngoài vang lên.
Người mở cửa bên ngoài cũng bị giật mình.
Đèn hành lang mờ mờ, đèn trong phòng lại sáng bừng.
Lam Linh và Lâm Tri Vi nhìn nhau.
Lục Tinh Hàn đứng sau lưng Lâm Tri Vi, vị trí đứng tương đối tối nên Lam Linh nhất thời không nhìn thấy cậu, cô ngạc nhiên nhìn Lâm Tri Vi dò xét từ trên xuống dưới một lượt, kêu to khoa trương: “Tri Vi em đang làm gì vậy hả? Em là người có bạn trai rồi đó! Bình thường khiêm tốn như vậy mà đã câu hết đàn ông trong học viện, hôm nay tự nhiên mặc đẹp như vậy thì em có biết hậu quả là gì không hả?”
Tính toán của Lâm Tri Vi thất bại.
Mặc dù tiếng Trung của Lam Linh không lưu loát lắm nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, tốc độ và từ nói ra ngày càng nhanh và nhiều hơn: “Chị nói cho em biết này, sinh nhật em không phải bí mật, tối hôm qua chị nghe thấy anh chàng đẹp trai người Italia của lớp chúng ta đặt hoa cho em, còn có người lần trước tỏ tình với em bằng hoa nữa… “
“Đừng nói nữa!”
Lam Linh không phanh kịp: “... Với mỹ nam người Thụy Sĩ nữa.”
Da đầu Lâm Tri Vi hơi tê, bất đắc dĩ che miệng cô ấy lại.
Không đợi cô che kĩ lại, giọng nói âm độ của Lục Tinh Hàn đã vang lên bên cạnh, cậu đi ra khỏi vách tường đang che mình: “Còn ai nữa?”
Lam Linh ngây người mấy giây, hai mắt đột nhiên trừng to.
Lâm Tri Vi muốn khóc, nhỏ giọng nói: “... Sáng sớm chị không đi lên lớp đi, chạy đến đây làm gì hả?”
Mắt Lam Linh không rời đi không nổi, cô ấy run rẩy mở miệng: “Muốn đến ăn mì trường thọ với em.”
Lâm Tri Vi nâng trán, cũng không trách được cô ấy, cô đã đồng ý ăn mì trường thọ với Lam Linh nhưng Lục Tinh Hàn vừa đến thì cô đã quên mất.
Lục Tinh Hàn đứng ở cửa, che hết ánh nắng phía sau cho cô, ngũ quan không lộ ra nhưng khí thế vẫn vô cùng đáng sợ: “Hỏi chị đó, còn ai nữa?”
Lam Linh không tự chủ được mà đứng thẳng lên, báo cáo chi tiết: “Nhiều lắm, tôi chưa từng đếm cụ thể cả học viện, dù sao những người độc thân trong nhóm tôi, ngoại trừ ba người đã tỏ tình trực tiếp ra thì có rất nhiều người yêu thầm.”
Đúng là cô ấy không nói dối, học viện không ít mỹ nữ nhưng Lâm Tri Vi lại rất được mọi người chào đón.
Lam Linh vừa dứt lời thì bị một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến làm cô nổi da gà, lúc này cô ấy mới phản ứng ra: “Chờ một chút… Cậu là…”
Lục Tinh Hàn không che giấu, cậu kéo cửa ra, ôm lấy eo Lâm Tri Vi, lách qua người cô đứng ra ngoài, lạnh lùng nói một câu: “Chồng cô ấy.”
Lam Linh trợn mắt há mồm nhìn theo.
Kết quả càng nhìn nhịp tim lại càng đập nhanh, chồng của Tri Vi, lúc đầu cô ấy nhìn thì chỉ cảm thán đây là một người đẹp trai khí thế ngút trời nhưng sau khi nhìn kĩ bóng lưng thì lại cảm thấy người này rất quen thuộc.
Cực kỳ giống một người nào đó!
Ra khỏi chung cư, phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Vi là an ủi bản thân vì đã ngụy trang cho cậu rất thành công, một fan cuồng như Lam Linh mà còn không nhận ra Lục Tinh Hàn. Nhưng ngay sau đó cô không để ý được đến chuyện này nữa, chỉ cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi.
Bàn tay đặt trên eo cô nóng bỏng người, tay cậu quấn lấy eo cô như một pho tượng, cô ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy xương cằm của cậu, đẹp lắm, căng giống như được dao khắc ra vậy.
Cô chủ động giải thích: “Mặc kệ là yêu thầm hay tỏ tình, chỉ cần quấy rầy chị là chị từ chối ngay lập tức, bình thường bọn họ đi chơi chị cũng không tham gia, nói chuyện cũng rất ít, em không cần phải lo lắng.”
Con đường không xa lắm, hai người nhanh chóng đến cổng học viện.
Lục Tinh Hàn rất tức giận nhưng cũng không làm ra hành động quá mức thân mật trong phạm vi trường học, điều đó có thể sẽ khiến Tri Vi không được tự nhiên, chuyển từ ôm eo cô chuyển sang khoác vai, không cho phép cô kháng cự, thấp giọng nói: “Chị có thể đi gặp gỡ bạn bè, có thể nói chuyện với bất kì người nào chị muốn, đó là một quyền bình thường của chị khi ở bên ngoài, về phần người nào có suy nghĩ khác với chị thì chị không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó, để em xử lý."
“Tinh Hàn?”
Lâm Tri Vi hơi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng… Cậu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó cho mình.
“Trách em tới đây ít quá.” Cậu nói: “Không ai thấy em nên mới có nhiều người dám tới quấy rầy chị như vậy.”
Cậu ôm cô chặt thêm, lông mày nhíu chặt: “Chị không cần phải từ chối từng người một vất vả như vậy, hôm nay có em ở đây, xem ai còn dám.”
Diện tích học viện khá lớn, lớp của Lâm Tri Vi ở tòa nhà nhỏ phía Tây Nam, từ cổng lớn đi vào mất tầm mười phút đi bộ.
Lâm Tri Vi cố tình chọn một đường nhỏ vắng người, dù sao tổng số người trong học viện cũng rất nhiều, dù trong số học sinh của đạo sư Voldemort ngoại trừ Lam Linh ra không còn ai biết Lục Tinh Hàn là ai, nhưng không có nghĩa cả học viện đều an toàn.
Đến lúc lên tầng xong thì quả nhiên anh chàng đẹp trai người Italy Lam Linh nhắc đến xuất hiện, anh ta cố ý mặc một bộ quần áo thật nổi bật, ôm một bó hoa hồng Rome lao tới trước mặt Lâm Tri Vi nhưng không ngờ bị một ngón tay ngăn lấy vai, phải lùi về sau vài bước.
Người đàn ông châu Á cao hơn anh ta nửa cái đầu, vẻ mặt u ám khiến hô hấp anh ta ngưng trệ, anh ta dùng tiếng Anh hỏi: “Quan hệ của cậu và cô ấy là thế nào?”
Lục Tinh Hàn kéo khẩu trang xuống, trên mặt chỉ còn lại cái kính râm lớn, nở một nụ cười lạnh lùng, nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Cô ấy là của tôi.”
Anh chàng người Italy nhìn Lâm Tri Vi bằng ánh mắt khó tin, Lâm Tri Vi chỉ biết cười khổ, ngoan ngoãn nghiêng người dựa vào lồng ngực của Lục Tinh Hàn: “Tôi đã nói là tôi có bạn trai rồi.”
Ai bảo bọn họ không tin chứ.
Địa điểm học của bọn họ là triển lãm trên tầng hai, đạo sư Voldemort từ trước đến nay đều đến sớm hơn học sinh.
Hiện giờ chỉ có còn năm phút là đến giờ học, bên trong đã có không ít người.
Học viện thiết kế nhận toàn tinh anh của giới thời trang các quốc gia, những người này có một phong cách sống riêng, thường ngày mọi người ở chung với nhau cũng tương đối cởi mở, không quá câu nệ những chi tiết nhỏ.
Nhưng mang theo một người đàn ông đến xin nghỉ như Lâm Tri Vi thì cô vẫn thấy ngại ngùng.
Lục Tinh Hàn nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thoải mái đi vào.
Mọi người trong phòng kinh ngạc, hai người mặc quần áo đôi thực sự rất nổi bật, có người không nhịn được, ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi nhảy thẳng lên bàn để xem.
Lục Tinh Hàn đưa lưng về phía nhóm học sinh, lễ phép tháo kính râm xuống nhìn về phía đạo sư, lưu loát nói lý do xin nghỉ một tuần cho Lâm Tri Vi.
Đạo sư ngạc nhiên nheo mắt lại, cẩn thận cân nhắc một lúc, Lục Tinh Hàn lại đeo kính râm lên che kín nửa gương mặt, cười bình thản nói: “Tôi và cô ấy đã gần một năm không gặp nhau.”
Lâm Tri Vi phụ họa: “Thầy đã nói chỉ cần ở lại thì có thể nghỉ một tuần.”
Đạo sư tức đến nỗi râu lệch sang một bên, ông chỉ vào Lục Tinh Hàn, chống nạnh nói với Lâm Tri Vi: “Đây chính là lý do khiến ý chí em tan tác!”
Lâm Tri Vi nháy mắt mấy cái: “Nhưng cũng là lý do khiến em kiên trì.”
Đạo sư “hừ” một cái, xụ mắt khoát tay nói: “... Một tuần thì một tuần, bắt đầu tính từ bây giờ, nhiều hơn một tiếng cũng không được.”
Việc lớn đã giải quyết xong, Lục Tinh Hàn ôm người phụ nữ của mình quay người lại, nhìn về phía nhóm người ngoại quốc nam nữ lẫn lộn, tùy tiện lướt qua cũng thấy được mấy ánh mắt nóng rực, tay cậu bất giác nắm chặt lại, âm lượng không lớn nhưng vô hình lại khiến mọi người đều yên lặng.
“Lần đầu gặp mặt.” Cậu hơi gật đầu: “Cô Lâm vô cùng xinh đẹp này là cô gái của tôi.”
Cậu không nói là my girlfriend mà đơn giản rõ ràng nói, my girl.