Một đêm chớp mắt đã qua đi.
Cả ngày Lâm Tri Vi không rời khỏi chung cư, thậm chí còn chưa từng xuống giường một cách đúng nghĩa, kể cả lúc cô xuống giường chân cũng không chạm đất. Những chuyện cần dùng nước đều được Lục Tinh Hàn ôm đến phòng tắm, ăn cái gì cũng được đút đến tận miệng.
Cho dù là thức hay ngủ, một tấc cậu cũng không rời.
Giọng nói của cô đã khàn khàn, vết đỏ trên mặt gần như chưa từng biến mất, trên người cô tràn ngập những dấu vết lớn của cuộc yêu nồng cháy.
Lâm Tri Vi không đi suy nghĩ xem như vậy có ổn hay không, có đúng không mà chỉ biết Lục Tinh Hàn sắp phải đi, lần sau gặp mặt không biết là khi nào.
Cô muốn cố hết sức để ở bên cạnh cậu.
Khi trời tờ mờ sáng, Lâm Tri Vi nằm trong lòng cậu mở mắt ra, tuy rằng trên người đau nhức nhưng giấc ngủ vô cùng đầy đủ, là một đêm ngủ ngon nhất từ khi hai người chia tách tới nay.
Viên Mạnh gửi nhắn tin đến lần nữa, báo người tới đón Lục Tinh Hàn mười phút nữa sẽ đến.
Vali hành lý kéo đến cạnh cửa.
Lục Tinh Hàn đứng dựa lưng vào cửa, đôi mắt dính chặt vào người cô, nhìn cô từ đầu đến chân.
Lâm Tri Vi tìm chiếc mũ để phối cùng, cô nhón chân hôn lên trán cậu một cái, đội mũ lên, sau đó tháo kính râm ra, nụ hôn chuyển qua giữa mà rồi cô lại đeo kính râm lên.
Chỉ có khẩu trang còn ở trong tay.
Cô nắm lấy phần cổ áo phía sau của Lục Tinh Hàn kéo xuống, ngửa đầu hôn lên môi cậu, lưu luyến một lát rồi buông ra, đeo khẩu trang che mặt cậu lại.
Mười phút trôi qua như trong một giây, di động của Lục Tinh Hàn vang lên, dãy số gọi đến giống với số mà Viên Mạnh đã nói, Lâm Tri Vi chạy đến bên cửa sổ ngó xuống xem, xe đã tới.
“Tinh Hàn, người tới rồi.” Lâm Tri Vi quay đầu lại, cố gắng cười với cậu: “Em xuống đi, chị ở trên lầu nhìn em.”
Lục Tinh Hàn không cử động, nâng cánh tay lên: “Bé cưng lại đây.”
Lâm Tri Vi cắn môi, hơi giận dỗi trừng mắt nhìn cậu, sao lại dùng giọng điệu như vậy làm cô khóc chứ.
Cậu kéo khẩu trang xuống, cố chấp gọi cô: “Bé cưng.”
Khóe mắt Lâm Tri Vi đã rất cay, đôi tay nắm chặt, nhịn không được chạy như bay qua, bổ nhào vào người cậu, bị anh ôm lên, hôn ghì lên môi.
Tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp không ngừng.
Cuối cùng Lục Tinh Hàn hôn lên mặt cô, đè thấp vành mũ, che khuất toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt, cầm lấy vali hành lý ra khỏi nhà. Cách một cánh cửa, Lâm Tri Vi khom lưng chờ hai giây rồi chạy tới bên cửa sổ, trước khi Lục Tinh Hàn lên xe, cậu còn ngẩng đầu nhìn về vị trí cô đang đứng.
Chiếc xe biến mất ở sau ngã rẽ, cô nhận được hai chữ anh nhắn tới: “Chờ em.”
Viên Mạn làm công tác bảo mật rất đến nơi đến chốn, từ khi Lục Tinh Hàn xuất phát cho đến khi xuống máy bay, không để lộ một chút tin tức ra ngoài, gió êm sóng lặng như trước nay cậu chưa từng rời đi.
Thời gian gặp nhau quá ngắn, hai người lại bắt đầu yêu xa.
Dù sao kỳ nghỉ vẫn còn vài ngày, Lâm Tri Vi để kệ mình nằm trên giường, ôm lấy chiếc chăn cậu đã từng dùng sống, không còn gì luyến tiếc.
Di động rung lên vài cái, cô mới mệt mỏi lật người qua xem, ánh mắt dần dần ngưng tụ, cô xoay người ngồi dậy, vừa muốn trả lời, điện thoại đã gọi lại đến: “Tri Vi.”
“Cô giáo Hứa.”
Giọng nói của Hứa Đại vẫn ôn hòa trước sau như một: “Có quấy rầy thời gian ngọt ngào của em và bạn trai không?”
“Không ạ…” Lâm Tri Vi không biết vì sao Hứa Đại lại biết được nhưng cũng không có gì phải tránh né, cô ngoan ngoãn trả lời: “Cậu ấy đột nhiên có việc gấp nên hôm nay đã về nước rồi ạ.”
Hứa Đại dừng một chút, an ủi cô hai câu, không muốn nói những câu khiến cô đau lòng nữa, bà lập tức nói sang chuyện khác: “Tính ra, em đã học tập hơn nửa năm rồi, cũng nên cùng cô đi ra ngoài thực chiến rồi nhỉ?”
Lâm Tri Vi kinh ngạc: “Ý của cô muốn nói là?"
Hứa Đại giải thích: “Cô đã nói qua với vị Voldemort bảo thủ kia của các em rồi, ông ấy đánh giá em rất cao, em cố gắng học nhanh cho xong các bài lý luận rồi một thời gian nữa, dùng thân phận trợ lý của stylist đi loanh quanh với cô, để cô xem em tiến bộ thế nào.”
Không đợi Lâm Tri Vi đồng ý, bà đã tiếp tục bổ sung, giọng nói pha chút nghịch ngợm của người trẻ tuổi: “Còn có, người bảo thủ kia còn nói, có ấn tượng rất tốt với bạn trai của em, cô đoán em lúc trước không muốn ra nước ngoài nhất định là vì cậu ấy đúng không? Vậy hôm nay cô hứa với em, sau này trong những ngày cùng cô đi ra ngoài, nếu là ở các nước láng giềng, hiệu suất lại đủ cao, cô có thể cho em cơ hội để tranh thủ về nước.”
Sống lưng của Lâm Tri Vi tức lập tức thẳng tắp.
Hứa Đại không khỏi mỉm cười: “Có động lực rồi đúng không?”
Lâm Tri Vi yên lặng nắm chặt khăn trải giường, không cần phải hỏi, có quá đi chứ! Hiện tại ngay lập tức, lúc nào cũng cô có đủ tinh thần để bắt đầu tập trung vào công việc.
Lúc Hứa Đại tiếp tục nói cho Lâm Tri Vi về kế hoạch ra ngoài tháng này, bên ngoài sân bay thủ đô trong nước trời mưa như trút nước.
Một chiếc xe thương mại màu đen lái ra khỏi bãi đỗ xe, xuyên qua màn mưa, hòa vào biển xe cộ đông đúc.
Viên Mạnh ngồi ở ghế phụ, liên tục nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá người ngồi ở hàng ghế sau cùng, do vấn đề về góc độ, anh ta chỉ có thể nhìn thấy đôi môi lạnh băng đang mím chặt của người nào đó.
Anh ta đưa mắt ra hiệu cho Dung Thụy nhưng Dung Thụy cũng không dám nói, trừng mắt buông tay, xin Lương Thầm giúp đỡ. Lương Thầm ho khan một tiếng, làm bộ không nhìn thấy, ra vẻ “Ai thích chọc thì chọc đi, dù sao tôi không dám chọc”.
Không thể trông cậy vào được!
Viên Mạnh không có cách nào, nuốt nước miếng rồi nói dò: “Cái kia, Tinh Hàn…”
Người ngồi ở hàng ghế cuối cùng còn chưa tháo kính râm ta, nghe thấy anh ta gọi tên, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Viên Mạnh thở dài: “Không có thời gian cho cậu nghỉ ngơi do lệch múi giờ, tổ tiết mục bên kia đang chờ để mở màn, phải lập tức qua đó chụp ảnh tuyên truyền.”
Lục Tinh Hàn không có ý kiến: “Được.” Cuối cùng cậu cũng chú ý tới Dung Thụy và Lương Thầm: “Hai người có chuyện gì?”
Dung Thụy được anh Hàn quan tâm, vội vàng xoay người nhìn cậu, ấp úng nói: “Ngày mai em sẽ vào tổ, nghe nói hôm nay anh trở về, muốn qua đây cùng anh Viên xem thử, chị Tri Vi có khỏe không?”
Một lúc lâu sau Lục Tinh Hàn mới gật đầu rồi ngoảnh mặt về phía Lương Thầm.
Sắc mặt Lương Thầm hơi xấu hổ, cậu ta xoắn ngón tay, suy nghĩ rồi nói: “… Tôi muốn nói với cậu, trong chương trình giải trí kia, tôi biết tôi không so được với cậu, là để kiếm một khoản cho công ty. Nhưng thật sự đây không phải là ý của tôi, tôi cũng không thay đổi được.”
Gần nửa năm qua, địa vị của nhóm nhạc nam được củng cố, các thành viên từng bước bắt đầu phát triển riêng từng người, đây gọi là bay riêng chứ không giải tán.
Lục Tinh Hàn vẫn kiên trì với lĩnh vực của mình không thay đổi, phát hành liên tiếp các bài hát mới, không có bất cứ một ngoại lệ toàn bộ đều rất nổi tiếng, các vị trí dẫn đầu trên các bảng xếp hạng lớn uy tín gần như đều bị các ca khúc solo của cậu củng cố bá chiếm. Lời mời tham gia chương trình giải trí và đại diện thương hiệu nhiều vô số kể, trong lĩnh vực điện ảnh cũng nhờ bộ phim điện ảnh của đạo diễn Triệu để cậu bắt đầu lấn chân sang.
Còn Dung Thụy sau khi thi đậu Học viện điện ảnh, cũng tự nhiên được tiếp xúc với phim truyền hình, nhận vai nam hai trong bộ phim truyền hình nổi tiếng. Còn Lương Thầm lại xấu hổ, các phương diện đều dừng lại ở vị trí nửa vời, thường xuyên bị công ty cố ghép với Lục Tinh Hàn.
Chỉ cần không phải phim thần tượng thì cơ bản Lục Tinh Hàn không phản đối, có thể dẫn theo Lương Thầm thì đều dẫn cậu ta theo.
Lục Tinh Hàn hiểu rất rõ, trong lúc hợp đồng đang có hiệu lực, cậu phải chung sống hòa bình với giải trí Tinh Hỏa, duy chỉ trong trường hợp không thể thay đổi giới hạn, mới chấp nhận nhượng bộ nhau.
Cho dù cậu tự dựa vào mình để thu hút được rất nhiều tài nguyên cao cấp, nhưng cao cấp không đồng nghĩa với giá cao.
Thái độ của giải trí Tinh Hỏa với cậu vẫn luôn rất rõ ràng, không hề quý trọng công sức của cậu, chỉ muốn nhận lại sự báo đáp và khoản tiền lời đủ lớn, cùng tác dụng kéo danh tiếng Lương Thầm lên.
Hơn nữa giải trí Tinh Hỏa càng ngày càng muốn ăn dày.
Lục Tinh Hàn tháo kính râm xuống ném sang một bên, khóe mắt ửng đỏ vẫn chưa hết hẳn, khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lương Thầm: “Không sao cả, một chương trình giải trí thôi, cậu đóng vai gì trong đó tôi cũng không quan tâm.” Ánh mắt cậu sắc bén: “Lương Thầm, cậu và giải trí Tinh Hỏa, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Không khí bên trong xe lập tức ngưng trệ.
Đây không phải lần đầu Lục Tinh Hàn hỏi như vậy.
Viên Mạnh và Dung Thụy cũng đã hỏi qua rất nhiều lần, cả hỏi thẳng lẫn ẩn ý.
Nhưng Lương Thầm chưa bao giờ trả lời rõ ràng.
Lúc này đây, sắc mặt của cậu ta vẫn phức tạp như cũ, muốn nói rồi lại thôi rất lâu sau cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi không muốn nói, cũng nói không nên lời, nhưng tôi bảo đảm, cá nhân tôi tuyệt đối không có ý định lợi dụng cậu, áp bức cậu.”
Cậu ta nói xong thì xe cũng đã tới studio để tổ tiết mục để chụp ảnh tuyên truyền, cơn mưa lớn vẫn mờ mịt.
Viên Mạnh biết rõ là hỏi cũng không ra kết quả nên cắt ngang đúng lúc: “Tinh Hàn, làm việc chính trước đã.”
Công ty không có cho Lục Tinh Hàn thời gian rảnh để điều chỉnh lại, chụp xong ảnh tuyên truyền, đã ấn định xong khi nào bắt đầu quay, lại lập tức xếp cho cậu làm khách mời của hai chương trình giải trí đang quay, thêm vài chương trình phát sóng trực tiếp liên tục, sau đó còn đi tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh của đạo diễn Triệu và thu âm ca khúc mới.
Suốt một tháng, Lục Tinh Hàn gần như không có một giấc ngủ hoàn chỉnh nào, đa số chỉ có thể nằm cuộn trong xe hoặc là nằm trên ghế.
Tóc Viên Mạnh sắp bạc hết vì phát sầu, không có việc gì thì lại trưng ra vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm nói: “Cô ấy mà biết thì đau lòng chết mất.”
Trong lúc nghỉ giữa giờ quay, Lục Tinh Hàn trở lại trên xe, ngủ không được hai mươi phút đã phải tỉnh lại, vừa lúc nghe thấy Viên Mạnh lầm bầm lầu bầu nói một mình, khàn giọng nhắc nhở anh ta: “Anh đừng nhiều chuyện với cô ấy.”
Gương mặt béo tròn của Viên Mạnh vô cùng rối rắm: “Cô ấy thương cậu như vậy, cậu cho rằng không nói ra thì cô ấy không cảm nhận được à?”
Lục Tinh Hàn bình thản liếc nhìn anh ta: “Vậy thì cũng không được nói.”
Viên Mạnh nhìn dáng vẻ gầy ốm của cậu, nhìn vào tin nhắn Lâm Tri Vi gửi đến trên màn hình điện thoại, đấu tranh một lúc lâu rồi mới chậm rì rì nhắn lại: “Tinh Hàn ăn no ngủ ngon, trạng thái rất tốt, không có vấn đề gì.”
Haizz, nói dối trắng trợn như vậy sẽ bị trời phạt.
Viên Mạnh cho rằng bận xong khoảng thời gian này, Lục Tinh Hàn nhất định sẽ có thời gian rảnh để bồi bổ cơ thể nhưng không ngờ đạo diễn Triệu lại thành chiến sĩ thi đua của giới, không đợi quay xong bộ phim mới đã bắt đầu gấp rút chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh sau.
Anh ta vừa nhìn bảng danh sách nhân vật thì biết là xong đời, thể loại này là thể loại huyền huyễn thám hiểm đang rất hot, trong nhóm nhân vật chính có một nhân vật là đội viên đội khảo cổ trẻ, không có cảnh tình cảm, bình tĩnh cơ trí, thân thủ lợi hại, hình tượng lại dễ mến.
Lục Tinh Hàn không được chọn mới là lạ.
Thời điểm mà tin tức casting được tung ra, Lục Tinh Hàn đã làm việc liên tục ba tháng không ngừng nghỉ, Viên Mạnh lo lắng hơn nữa cũng không dám giấu, đành nói thật tình hình cho cậu biết.
Đôi mắt Lục Tinh Hàn lạnh nhạt như thường, chẳng mấy khi sáng lên: “Gửi tài liệu cho tôi.”
Sau nhân vật tướng quân, ấn tượng của đạo diễn Triệu đối với cậu rất tốt nhưng muốn thật sự tới gần hơn thì vẫn còn khoảng cách, cậu đang chờ chính là cơ hội này.
Trước khi casting một ngày, trong chương trình giải trí Lục Tinh Hàn đã ngâm mình trong nước đá hơn một giờ, buổi tối lại phải chạy nhạc đệm cho một bộ phim tình yêu sắp chiếu đến tận đêm khuya, cố gắng lắm chỉ ngủ được hai giờ. Khi ngủ dậy đầu óc cậu choáng váng, hô hấp cũng hơi nóng lên, cậu xoa mi tâm, coi như không có chuyện gì rồi vẫn xuất phát như bình thường.
Lúc lên xe, Viên Mạnh nhíu mày nhìn cậu: “Tinh Hàn, có phải cậu phát sốt không?”
Môi đỏ như vậy, một dấu hiệu rất rõ ràng.
Lục Tinh Hàn không ngẩng đầu lên, học đi học lại lời thoại, nhàn nhạt nói: “Không có, là stylist không giỏi lắm, trang điểm có vấn đề.”
Viên Mạnh không còn gì để nói, trái tim lại treo lên cao, lo sợ bất an đi phía sau cậu, cố hết sức không cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình.
Lần này tỉ lệ suất diễn của nhân vật rất lớn, cạnh tranh đương nhiên cũng gay gắt. Hiện trường casting không thiếu những ngôi sao trẻ đang hot, Lục Tinh Hàn là người từng hợp tác nên cố ý bị xếp xuống cuối cùng, đợi các đoàn đội khác đi hết rồi, cậu mới đến phòng casting.
Lúc đứng lên, đầu cậu càng choáng váng hơn, miệng khô, lưỡi khô, lòng bàn tay cũng rất nóng.
Cậu nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, giữ sắc mặt như thường rồi gật đầu chào hỏi với đạo diễn Triệu. Cậu đứng lên một đoạn núi giả mà buổi casting đã chuẩn bị trước, chuẩn bị hoá thân vào cảm xúc của nhân vật.
Viên Mạnh đứng ngồi không yên, đẩy hé cửa phòng casting ra, dựa vào cánh cửa xem rất tập trung, bất giác anh ta cảm thấy rất kiêu ngạo, liên tục khen ngợi Tinh Hàn rất xuất sắc, chỉ biểu diễn một đoạn ngắn đã phù hợp với nhân vật, động tác diễn cũng dứt khoát lưu loát, đạo diễn Triệu ngồi xem đến mức mắt xanh cả đi.
Màn trình diễn cuối cùng kết thúc hoàn mỹ, Viên Mạnh không kìm được muốn vỗ tay nhưng hai tay còn chưa chạm đến nhau đã thấy Lục Tinh Hàn lảo đảo, rơi từ ngọn núi giả xuống.
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, hoảng loạn lao vào trong, anh ta đã gọi điện cho xe cứu thương nhưng lại bị Lục Tinh Hàn đè lại. Sắc mặt cậu trắng bệch nhưng vẫn không quên lạnh lùng trừng nhìn anh ta: “Đừng gọi, tôi tự đến bệnh viện.”
Gọi xe cứu thương, nhất định sẽ khiến dư luận xôn xao.
Tri Vi thấy được sẽ rất lo lắng.
Trong phòng bệnh VIP, mu bàn tay của Lục Tinh Hàn cắm kim tiêm, hôn mê đi vào giấc ngủ, đầu mày nhíu chặt, bàn tay muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng lại vồ hụt, bàn tay rơi xuống chiếc chăn trống không.
Viên Mạnh lo lắng không thôi, lùi ra ngoài, click mở danh bạ, bấm số của Lâm Tri Vi rồi lại do dự, không đành lòng gọi đi.
Cùng lúc đó, Lâm Tri Vi và Hứa Đại vừa kết thúc một cuộc họp báo quy mô toàn cầu, đang đứng trong sảnh xuất phát của sân bay quốc tế Tokyo, xác nhận lại lần nữa với bà ấy: “Em thật sự có thể đi sao?”
Hứa Đại giơ thẻ đăng ký lên: “Còn ba mươi phút nữa là lên máy bay mà em vẫn không dám tin sao?”
Lâm Tri Vi thở ra một hơi, cười khổ.
Mặc dù lúc trước Hứa Đại nói rất hay nhưng để thực hiện được lại quá khó, trong ba tháng cô đi theo bà ấy đến bảy tám quốc gia, cho đến hôm nay mới đến các nước trong phạm vi châu Á, thấy từ đây về nước chỉ có bốn tiếng bay, trong lòng cô nôn nao không chịu được, phát huy hết khả năng hoàn thành công việc trước thời hạn.
Hứa Đại cười rồi vỗ vai cô: “Đi đi, nhưng chỉ có thể ở lại hai ngày, nhiều hơn nữa cô không xin được ở chỗ của đạo sư em đâu.”
Lâm Tri Vi gật đầu thật mạnh, xoay người chạy nhanh về phía cửa lên máy bay.
Lục Tinh Hàn truyền dịch xong, sắc trời đã tối đen, người cậu vừa lạnh vừa nóng, từng đợt mồ hôi túa ra, cậu ho khan vài tiếng mới lên tiếng nói: “Tôi phải về nhà.”
Viên Mạnh tức giận đến mức muốn đánh cậu: “Cậu có biết bệnh của cậu rất nặng không? Còn muốn về nhà?”
Lục Tinh Hàn im lặng nhìn anh ta: “Ở lại bệnh viện thêm nữa, chút chuyện nhỏ này lại bị làm lớn lên, truyền thông chen vào đưa tin, sau đó ảnh hưởng rất nhiều, anh chắc là công ty sẽ đồng ý?”
Viên Mạnh im lặng không trả lời được, lòng nóng như lửa đốt đi đi lại lại quanh phòng bệnh, không thể không thừa nhận những gì Lục Tinh Hàn nói là đúng. Bệnh viện là nơi công cộng, cho dù có bảo mật cũng không phải kế lâu dài, anh ta cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể tức giận, hẹn một bác sĩ đáng tin cậy mỗi ngày đến nhà tiêm.
Lục Tinh Hàn nhất quyết muốn về nhà.
Những lúc dùng sự bận rộn để làm bản thân tê liệt, cậu còn có thể kiên trì không nghĩ gì nhiều nhưng một khi không chịu đựng được nữa, nỗi nhớ và khát vọng lại lớn lên vô hạn, về đến nhà rồi cậu mới có thể tìm thấy mùi hương và bóng dáng của Tri Vi.
Cho dù chỉ là một chút cũng có thể an ủi cậu.
Viên Mạnh đưa Lục Tinh Hàn đến cửa nhà, muốn đi theo vào chăm sóc cậu nhưng cuối cùng lại bị cậu chặn ở ngoài: “Anh đừng vào.”
“Cậu bệnh đến như vậy rồi, một mình làm sao được?”
“Được.” Cậu cúi đầu, khuôn mặt vùi vào bóng tối: “Người khác đi và sẽ làm phai nhạt hình bóng của cô ấy.”
Lại hơn ba tháng nữa.
Cộng vào đã gần một năm.
Nếu chút này cũng không còn nữa, cậu không biết sẽ phải sống tiếp như thế nào.
Viên Mạnh đứng trơ mắt nhìn một mình cậu đi vào trong, không cần nghĩ cũng có thể đoán được đêm nay cậu sẽ đáng thương thế nào.
Anh ta lại nhấn số của Lâm Tri Vi, vừa hạ quyết tâm muốn ấn xuống thì màn hình tự nhiên thay đổi, có một cuộc điện thoại mới gọi tới, lại đúng là Lâm Tri Vi.
Viên Mạnh vui mừng hết sức, che miệng thấp giọng nói: “Cô Tiểu Lâm!”
Lâm Trí Vi kéo vali hành lý chạy chậm ra khỏi sân bay: “Tinh Hàn đang bận sao?”
Viên Mạnh sắp khóc tới nơi: “Không bận, không bận, cậu ấy…”
Lâm Tri Vi không để cho anh ta nói chi tiết, thở gấp rồi hỏi: “Tôi về nước rồi, vừa xuống máy bay, tôi có thể gặp cậu ấy không?”
Viên Mạnh sửng sốt, đúng là nước mắt tràn mi, anh ta ngồi trên cầu thang lau mắt: “Được chứ, cô về nhà luôn đi, Tinh Hàn được cứu rồi!”
Lâm Tri Vi ngồi xe taxi, chiếc xe bị kẹt ở ngã tư cách khu nhà cậu ở một con phố. Cô không chờ được thêm nữa, trả hết tiền xe, xách vali lên chạy một mạch về nhà.
Vali rất nặng, lúc kéo cũng không phải là nhẹ, gót giày còn hơi cao nhưng cô đều không quan tâm.
Một giây cô cũng không thể chờ thêm được nữa, hận không thể lập tức chạy đến trước mặt cậu.
Chạy đến trước cửa nhà, cô dựa vào cánh cửa quen thuộc, cúi người xuống thở gấp, đôi mắt nóng hầm hập, tim đập thình thịch đến tận cổ họng.
Cánh tay run rẩy tìm chìa khóa rồi nhẹ nhàng vặn khoá ra.
Cánh cửa mở ra, không một tiếng động, cô đẩy ra một khe hở rộng hơn, không có một tia sáng nào cả, không gian đen đặc.
Cô nhẹ nhàng đi vào, đứng ở trước Huyền quan đã xa cách một năm, nhìn phòng ngủ lộ ra chút ánh sáng mỏng manh.
Tinh Hàn.
Cô nói thầm.
Ngôi nhà to như vậy mà lại yên tĩnh không chút tiếng động.
Lâm Tri Vi đi chân trần vào phòng ngủ, tay để lên trên cửa, tim đập như sấm, cô đẩy cửa ra.
Đèn đã tắt.
Nguồn sáng là từ màn hình di động tỏa ra, dừng lại ở tấm ảnh chụp của cô.
Lục Tinh Hàn kéo chăn đến eo, nửa khuôn mặt rơi vào gối, hô hấp nặng nề vất vả, cậu ngủ không ngon giấc lắm, trong lòng đang ôm chặt chiếc khăn tắm cô dùng để quấn quanh người.