Trong xe, máy sưởi ấm làm xe ấm áp vô cùng.
Triệu Lê rót cốc nước, người phụ nữ vừa mới được cứu cẩn thận nhận lấy cho con gái uống, tiếp tục lời nói chưa xong vừa nãy: "Chúng tôi bị đuổi ra khỏi căn cứ Vương Trinh vì không đủ điểm tích lũy nên kết bạn đi cùng, chúng tôi nghĩ chưa biết chừng trên đường có căn cứ nhân loại thu nhận chúng tôi, không ngờ..."
Bà nói xong lau nước mắt, nức nở nói: "Chúng tôi vốn có khoảng trăm người, nhưng đa số là người thường, một vài người dị năng cũng chỉ mới cấp một cấp hai, đi ngang qua đây đã chết hơn nửa, kết quả... Còn gặp đám mót xác chặn đường, chúng tôi liều chết chống cự, cuối cùng chỉ còn lại hai mẹ con chúng tôi."
Cô bé thấy mẹ khóc cũng khóc hu hu theo, Triệu Lê và Hứa Bách cũng đỏ mắt, đều là người cơ khổ thời mạt thế, họ rất cảm thương.
Từ Sầm Quân trầm tĩnh nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc.
Lời nói của người phụ nữ này trăm ngàn chỗ hở, cho dù bị căn cứ đuổi ra, mấy trăm người trú tạm ở quanh căn cứ cũng an toàn hơn so với việc ra ngoài giữa mùa đông. Còn nữa, gặp đám người mót xác cũng có thể trốn, tính theo xác suất cũng là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh có cơ hội sống mà không phải là phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt.
Tuy trong lòng biết khác thường, nhưng Từ Sầm Quân nhìn cô gái khóc thảm thương, thật sự không thể nhẫn tâm, trẻ con sinh ra ở thời này vô tội. Hắn đảo mắt nhìn Phương Kỳ Kỳ, trong ánh mắt có ý cầu xin.
Sau khi phát hiện ra hai mẹ con này, ý kiến của hai người đối lập. Từ Sầm Quân muốn giúp đỡ, Phương Kỳ Kỳ không muốn, hai người đang giận nhau.
Phương Kỳ Kỳ trợn trắng mắt, dùng hàm răng trắng cắn thịt thỏ, quai hàm phồng lên. Cậu "Hừ" một tiếng nói: "Tùy anh."
Khi được Phương Kỳ Kỳ cho phép, Từ Sầm Quân cho hai mẹ con đi theo xe, đến căn cứ Vương Trinh rồi xem tình huống.
Người phụ nữ đầu tiên là cảm động, sau đó ngại ngùng nói: "Nếu như đến căn cứ Vương Trinh thì tôi có thể chỉ đường. Hầm Kê Sơn đã bị sạt lở nhiều năm, chỉ có thể đi vòng qua một lối nhỏ trên núi, lúc ấy chúng tôi đi qua lối đó, sau lại gặp đám người mót xác ở thị trấn..." Nói xong, bà lại thương cảm.
Sắc trời đã tối, nhóm người quyết định qua đêm ở đây, ngày mai lại đi theo đường núi mà người phụ nữ nói.
Thị trấn Kê Sơn toàn là nhà cũ, mười năm mạt thế bị thực vật bao phủ ăn mòn, đã sụp đổ gần hết, xe tải đi một vòng không phát hiện ra người sống, cuối cùng họ dừng lại ở một khu nhà bỏ hoang gần chân núi để nghỉ ngơi.
Bốn người qua đêm chia thành hai nhóm một người gác nửa đầu đêm một người gác đến sáng. Bình thường là Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ một nhóm, Hứa Bách và Triệu Lê một nhóm, thấy khác thường thì kêu cứu, một nhóm gác đêm thì một nhóm khác vào xe nghỉ ngơi.Hôm nay Hứa Bách và Triệu Lê gác nửa đầu đêm, hai mẹ con thì nằm trong xe nghỉ ngơi.
Phương Kỳ Kỳ không muốn chung xe với người ngoài, Từ Sầm Quân dựng lên một cái lều cách đó không xa, trải thảm cách nhiệt và đệm dày, sau đó nấu nước để cậu lau mặt rửa chân như thường lệ, làm xong quay lại vào lều, nhìn thấy cậu nằm trong chăn co người lại, chỉ để lộ gáy.
Trong mắt Từ Sầm Quân lóe lên ý cười, hắn cẩn thận nằm xuống.
Phương Kỳ Kỳ rất sợ lạnh, bình thường đã sớm vùi vào lòng hắn, hai người sẽ quấn lấy nhau như hai cái thìa úp. Hắn sẽ dùng lòng bàn tay bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của Phương Kỳ Kỳ, sau đó dùng mu bàn chân làm ấm lòng bàn chân của Phương Kỳ Kỳ. Khi Phương Kỳ Kỳ ấm người lên sẽ bắt đầu buồn ngủ, ngoan ngoãn giống con búp bê gấu Bắc cực để hắn ôm lấy.
Từ Sầm Quân vỗ vị trí của mình, thăm dò: "Ngủ bên chỗ tôi đi, ấm rồi."
Người trong chăn chỉ lưỡng lự một giây, sau đó liền nhích sang. Từ Sầm Quân thuận thế lăn qua, lại nói: "Tôi không có chăn."
Chiếc chăn bông bên chỗ hắn bị thủng một lỗ, Từ Sầm Quân kéo chăn nhét mình vào trong cái chăn đầy vị quả vải.
Hắn đột nhiên nghĩ đến trước kia có lúc cha mẹ cãi nhau, người cha bên ngoài uy nghiêm luôn bị mẹ hắn đuổi ra cửa phòng phải lẻ loi ngủ ở phòng cho khách, đó cũng là lần hiếm hoi mẹ hắn nổi giận.
So với cha mẹ, tuy rằng Phương Kỳ Kỳ giận hắn, nhưng vẫn chịu nằm chung chăn với hắn, nghĩ như vậy trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.
Từ Sầm Quân nhìn Omega đưa lưng về phía mình, nhẹ nhàng ôm cậu kéo vào trong lòng. Cảm giác được người trong lòng không từ chối, hắn hài lòng đặt cằm ở trên đầu cậu, giữa hơi thở là mùi quả vải trong veo, hắn bỗng thấy thỏa mãn. Mấy ngày nay đi đường đã có mấy ngày họ không làm, quả thật cũng không có thời cơ thích hợp, lúc này lại giận dỗi nhau.
Quyết định cứu hai mẹ con kia của hắn không hoàn toàn là vì đồng tình. Đoạn đường này hắn cũng thấy được lòng người hiểm ác trong thời đại mạt thế, đồng tình chỉ làm hại mình. Nhưng một lớn một nhỏ quả thật đáng thương, hai là vì con đường núi mà người phụ nữ kia nói có thể đã bị đám người mót xác chiếm cứ trường kỳ, vậy tất nhiên có đường khác. Lương thực trên xe họ đã gần hết, phải mau chóng đến căn cứ Vương Trinh để bổ sung.
Phương Kỳ Kỳ không biết Từ Sầm Quân đang suy nghĩ gì, Alpha thể nhiệt, chăn rất ấm áp. Cậu an tâm sắp chìm vào giấc ngủ say, đột nhiên tinh thần lực nhạy bén chỉ người dị năng hệ tinh thần mới có khiến cậu bắt được một luồng sóng tinh thần rất nhỏ, cậu bỗng dưng mở to mắt.
Một cành cây đang chui vào trong lều, nụ hoa khô màu xanh bên trên nở ra "phù" một tiếng, mùi kỳ lạ tỏa ra trong lều.
Từ Sầm Quân ngửi thấy tiếng vang nhỏ dị thường đã bừng tỉnh, nắm lấy cành cây sắp rút đi, cành cây nhỏ cỡ ngón tay út ở trong tay hắn nhanh chóng khô quắt thành cành khô, hắn đứng bật dậy muốn ra ngoài xem xét, lại bị Phương Kỳ Kỳ ngăn cản.
"Không có lực sát thương, thăm dò thôi." Phương Kỳ Kỳ nói xong, tò mò nghiên cứu cành khô trong tay hắn, "Rõ ràng là vật chết lại biết cử động, thú vị."
Từ Sầm Quân nghi hoặc, "Thực vật biến dị?"
"Không phải." Phương Kỳ Kỳ lắc đầu, nhớ lại: "Anh nhớ lúc chúng ta gặp quái vật lá khô không, bình thường thực vật là thực vật, dù biến dị cũng sẽ không thể biến thành hình thái con người để công kích."
"Ý của em là có người điều khiển?"
"Ừm, chắc là người dị năng hệ thực vật, cành cây này vừa rời khỏi cơ thể không lâu vẫn chưa mất đi hết sức sống cho nên vẫn có thể điều khiển một quãng thời gian ngắn."
Từ Sầm Quân cụp mắt suy nghĩ, xem ra kẻ địch trong bóng tối vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ. Có lẽ ban đầu họ đã giết chết quái vật lá khô, kẻ địch trong bóng tối không rõ thực lực của họ cho nên tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, "Điều khiển một cành cây khô đến đây, bọn chúng muốn làm gì?"
Phương Kỳ Kỳ ngắt nụ hoa màu xanh trên cành, liếc hắn, "Muốn xem chúng ta làm tình đấy."
"?" Từ Sầm Quân sửng sốt.
Phương Kỳ Kỳ đưa nụ hoa màu lam cho hắn, giải thích: "Cái này gọi là cành đa tình, phấn hoa của nó có thể kích thích tình dục, trừ kích thích không có tác dụng phụ với cơ thể con người, chẳng lẽ anh không có cảm giác gì à?" Cậu nói xong, mắt hồ ly nhìn thẳng xuống hạ thân người đàn ông. Từ Sầm Quân đã cứng rồi, máu cả người như sắp bốc cháy, chẳng qua vẫn chịu đựng. Hắn không biết có phải là bởi vì phấn hoa của cành đa tình hay không, vốn hắn và Phương Kỳ Kỳ ở chung một chỗ đã dễ dàng hứng tình.
Hơi thở của Phương Kỳ Kỳ cũng có chút dồn dập, cây đa tình cũng ảnh hưởng đến cậu. Cậu cởi thắt lưng của Từ Sầm Quân, kéo khóa kéo xuống, lấy thứ đang cương cứng ra.
dương v*t của Từ Sầm Quân rất thẳng, lúc cương lên gân xanh dọc theo thân nổi lên, có vẻ hơi dữ tợn. Quy đầu mượt mà cứng rắn, chảy ra một ít dịch dưới sự trêu đùa của Omega.
Pheromone vị linh sam của Alpha rõ ràng bị kích thích, pheromone vị quả vải cũng dần trở nên ngọt ngào nồng nặc đầy khát khao.
Từ Sầm Quân được vuốt ve thoải mái, khàn giọng hỏi: "Không giận sao?"
Phương Kỳ Kỳ dùng đôi mắt hồ ly đầy tình dục lườm hắn, tức giận nói: "Ai quy định giận thì không thể làm tình?"
Từ Sầm Quân nuốt nước bọt, lập tức câm miệng, "Không."
Bên ngoài lều vang lên tiếng như có tiếng rắn trườn, Từ Sầm Quân lặng lẽ nén luồng không khí trong lều, dựng lên một tấm chắn không khí để bảo vệ hai người.
Sau đó hắn kéo tay Omega cúi đầu hôn một cái, đè cậu xuống cởi quần, sờ vào giữa chân cậu, không ngạc nhiên chút nào tay ướt nhẹp. Giữa hai môi bé của Omega là âm đ*o đang sũng nước, dương v*t nhỏ xinh đằng trước cũng kích động dựng thẳng lên.
Trong mắt Từ Sầm Quân đầy dục vọng, hắn nhẹ nhàng đâm ngón trỏ vào, nước dâm ướt át làm lỗ sau cũng ướt nhẹp.
"Ưm..." đuôi mắt Phương Kỳ Kỳ đầy tình dục, cậu oán trách liếc Từ Sầm Quân, "Nhanh lên, đằng trước, đằng sau lại phải nới lỏng."
Từ Sầm Quân khàn giọng cười, "Được." Hắn đỡ quy đầu to lớn kề ở lỗ nhỏ ướt nhẹp, từng chút một đâm vào. Vài ngày không làm, lỗ nhỏ của Omega lại chặt hơn, vừa mới cắm vào, âm đ*o đã bao lấy dương v*t của hắn, cái miệng nhỏ chỗ sâu còn mút lấy quy đầu, hắn sướng đến độ xương cụt tê rần.
Hắn nặng nề rút ra đâm vào làm lỗ nhỏ lầy lội. Nhìn người dưới thân há miệng nhỏ nhắn thoải mái thở dốc, khuôn mặt thanh tú giờ phút này ửng đỏ dâm đãng, hắn si mê cúi người muốn hôn, lại bị Phương Kỳ Kỳ đẩy ra không cho hôn.
Phương Kỳ Kỳ vừa rên rỉ vừa mắng hắn: "Ưm a... Đừng hôn tôi, vẫn giận, anh xem anh chứa chấp ai đi, chưa biết chừng đang ủ mưu với kẻ trong tối để hại chúng ta đấy... Ưm a... sâu quá... ưm đâm chỗ đó, thoải mái... a..."
Từ Sầm Quân cũng không giận, không cho hôn môi thì hôn mặt, tai, mũi, cằm cậu, lòng thầm cảm thấy Phương Kỳ Kỳ giận dỗi đáng yêu chết đi được, dương v*t ở hạ thân càng cứng rắn, bạch bạch bạch nỗ lực làm.
Bên ngoài lều tiếng rắn trườn đã biến mất, như là ngủ đông ở nơi bí mật chờ đợi điều gì đó.
Tiếng va chạm "bạch bạch bạch" làm người ta mặt đỏ tai hồng, lỗ nhỏ rất nhiều ngày không làm tình chảy nước như lũ, ngay cả Phương Kỳ Kỳ cũng phải cảm thấy mình dâm đãng. Cậu nghĩ đến bên ngoài lều có thể có người nghe lén, lỗ nhỏ co lại càng chặt hơn, hai tay ôm tấm lưng rộng của Alpha trên người, ngón tay dài cố ý vuốt ve sống lưng lõm xuống của hắn, ngoài miệng còn không biết xấu hổ nói dâm kích thích Alpha, "A ha... chồng giỏi quá... lỗ dâm bị dương v*t to của chồng ** sướng quá... ưm a!"
Từ Sầm Quân đâm sâu đến tử cung, làm Omega hét lên một tiếng, giọng hắn khàn khàn kích động, "Gọi thêm một tiếng... Ngoan... gọi thêm một tiếng..."
Phương Kỳ Kỳ bị hắn đâm mạnh làm sướng đến độ chảy nước mắt, cậu nhìn Alpha bằng đôi mắt đầy nước, kêu dâm: "Ưm a... chồng đâm sâu quá... lấp đầy bụng rồi..."
Từ Sầm Quân kích động tim đập loạn, muốn cúi đầu hôn lại bị né tránh, hắn thở dốc, học Phương Kỳ Kỳ nói dâm: "Không cho hôn đúng không, vậy chồng dùng dương v*t lớn hôn lỗ dâm của em."
Phương Kỳ Kỳ đã sướng như lên mây, khép hờ mắt thở dốc, nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng hồng vì tình dục của người đàn ông, ngửa đầu liếm yết hầu của hắn, "dương v*t của chồng hôn giỏi quá... hôn làm lỗ dâm thoải mái chết đi được..."
Từ Sầm Quân nghe mà dương v*t nảy lên, hắn đâm lút cán, nắm cằm Omega chuẩn xác hôn cậu, "Sao em... dâm như vậy."
Phương Kỳ Kỳ thè lưỡi liếm đôi môi bị hôn ướt át, đôi mắt hồ ly mơ màng, "Không thích à?"
"Thích." Từ Sầm Quân si mê nhìn Omega dưới thân, lại cúi đầu hôn một cái, "Rất thích."
Lúc này hắn bắn nhanh hơn so với bình thường, Phương Kỳ Kỳ vừa cao trào xong lần đầu tiên, hắn đã bắn vào trong, hai tinh hoàn dính sát vào âm hộ của Omega, giữ chặt lấy Omega, dương v*t đâm lút cán vào lỗ dâm điên cuồng bắn tinh dịch, tinh dịch nồng chảy ra khỏi chỗ hai người giao hợp. dương v*t của Từ Sầm Quân vẫn cương, lập tức có thể bắt đầu đợt thứ hai.
Ngay lúc hai người thả lỏng hưởng thụ dư vị cao trào, biến hóa xảy ra. Có vài cành cây nhọn to bằng cổ tay đâm rách lều trại, mục tiêu nhắm thẳng vào hai người đang quấn lấy nhau, nhưng ở không trung bị vật cứng ngăn cản, không thể xuyên vào được.
Từ Sầm Quân trầm mặt, phóng hai lưỡi kiếm gió, một cái thu hút cành cây, một cái khác đâm thẳng vào giữa. Vụt một tiếng xé gió, tinh thể hạt nhân hình tam giác bị cắt đôi và bắn tung tóe trong không khí.
Cùng lúc đó, trong xe vang lên một tiếng rên đau đớn.
"Mẹ kiếp!" Chuyện tốt bị phá đám làm cho Từ Sầm Quân không chửi tục cũng phải mắng thành tiếng. Giải quyết hết nguy hiểm, hắn vội lấy quần, kịp mặc cho mình và Phương Kỳ Kỳ trước khi Hứa Bách và Triệu Lê chạy đến, sau đó sửa sang lại.
Phương Kỳ Kỳ thấy Từ Sầm Quân trầm mặt luống cuống tay chân nhét thứ cứng rắn vào trong quần, đầu tiên là cười trộm, sau đó cười thành tiếng. Từ Sầm Quân bất lực, véo cái mũi nhỏ của cậu, "Tôi sẽ phạt em sau."
Hứa Bách và Triệu Lê nhìn thấy hai người không có việc gì thì yên lòng, mấy người lại xem hai mẹ con trên xe, chỉ thấy người phụ nữ hoang mang như là không biết gì, cô gái nhỏ thì đưa lưng phía họ, người phụ nữ vỗ lưng họ dỗ con gái ngủ.
Nhóm mấy người rời đi, thùng xe đóng lại, cô gái được người phụ nữ đỡ dậy. Khóe miệng cô gái còn vương vết máu đỏ tươi, trên gương mặt trẻ con tái nhợt là sự già dặn không hợp tuổi, ánh mắt âm độc, cô ta lau vết máu ở khóe miệng.
Dưới làn da của người phụ nữ như thể có côn trùng bò lổm ngổm, mặt của người phụ nữ biến thành gương mặt của người đàn ông trung niên. Gã cung kính nhìn cô gái, giọng không thể phân biệt được nam hay nữ: "Cô Tâm, Alpha kia chỉ sợ trên cấp bốn."
Cô gái được gọi là cô Tâm dùng giọng nói trẻ con non nớt nói: "Hàng lớn, tôi đánh giá thấp rồi, ngày mai phải để Lão Dương ra trận."
Sáng sớm hôm sau là một ngày trời nắng hiếm hoi. Có ánh năng nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, nhóm người đơn giản rửa mặt rồi lên con đường núi mà người phụ nữ chỉ.
Đường núi Kê Sơn uốn lượn gập ghềnh, phải lái xe thật cẩn thận. Buổi trưa họ nghỉ ngơi ở một con dốc khá bằng phẳng, cô gái có vẻ rất hưng phấn, hát bài hát núi rừng không biết tên. Giọng hát trong trẻo của cô gái vang vọng khắp đất trời, Hứa Bách mỉm cười nghe, Triệu Lê thì lắc lư đầu theo nhịp.
Nhưng mà hình ảnh tốt đẹp này đột ngột bị phá vỡ, một đám người cầm vũ khí lén lút xông vào vây đám người ở sườn núi vào giữa. Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Hứa Bách và Triệu Lê kinh ngạc. Hứa Bách bảo vệ hai mẹ con ở đằng sau, lại bị người phụ nữ đẩy ngã xuống đất, cô gái cũng không còn vẻ nhu nhược nữa, điều khiển cành mây bên triền núi trói Hứa Bách và Triệu Lê lại, ném cho người đột ngột xuất hiện, "Nam biết điện khí, có tác dụng, nữ có thể bán cho Vương Trinh lấy lời."
Triệu Lê ngẩn người nhìn cô gái, "Cô... Vì sao..." Thế giới quan của cô lại sụp đổ.
Những người này dường như đã thành công rất nhiều lần, chưa từng bị thất bại, tự cho là nắm chắc phần thắng nên không để Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ vào mắt. Cho đến khi một giọng nói tục tằng vang lên: "Mụ Tâm, tốt nhất mụ không lừa tôi, nếu không phải hàng lớn thì tôi cần mụ trả phí đi lại."
Phương Kỳ Kỳ nghe giọng này nhướng mày, quay đầu nhìn, một người đàn ông thấp bé vênh váo đi tới, quả nhiên là Dương Trí Cường.
Mà khi Dương Trí Cường nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ, chân đã mềm nhũn một nửa, lại nhìn thấy Từ Sầm Quân, não chết máy hẳn. Sao Omega La Sát này lại ở đây, có phải Phương Bạch Mặc ở gần đây không? Còn nữa, vì sao Từ Sầm Quân cũng ở đây, hai người này không phải kẻ thù sao, vì sao đi cùng nhau?
Gã không nghĩ ra đáp án, trong đầu chỉ còn lại một chữ —— trốn!