NHẮM MẮT THEO LIỀU - KẾT HÔN KHÔNG MỜI HỌ HÀNG

Trong phòng sách, Phương Kỳ Kỳ nằm trên ghế quý phi nửa híp mắt nghe cấp dưới báo cáo tình hình gần đây của căn cứ.

Căn cứ Trường Thanh không giống các căn cứ khác, chủ yếu tập trung triển khai thí nghiệm, mậu dịch chủ yếu là dùng các loại dược vật khan hiếm đổi lấy lương thực chính hoặc nguồn tài nguyên, không mở rộng lãnh thổ và tranh giành quyền lợi. Dưới sự theo dõi của các thành viên nòng cốt trong nhà họ Phương, chuyện trong căn cứ không nhiều, mỗi tháng thống nhất báo cáo một lần để Phương Kỳ Kỳ quyết định là được.

"Trong ba dự án chúng tôi trình lên, dự án sàng lọc gen dị năng đã được đưa vào danh sách trình lên trung ương. Căn cứ trung ương sẽ phái người đến trao đổi về kết quả nghiên cứu đã đạt được, cũng cung cấp cho chúng ta một máy phân tích gen mới nhất để nghiên cứu. Có máy này, hiệu quả sàng lọc gen mục tiêu của chúng ta sẽ được cải thiện tốc độ, xem ra trung ương rất coi trọng dự án này!"

Cấp dưới vui vẻ báo cáo, Phương Kỳ Kỳ buồn ngủ mí mắt dính vào nhau, nghe thế cậu lên tinh thần một chút, khẽ mở mắt hồ ly, có chút kinh ngạc: "Máy phân tích gen? Đưa thẳng đến căn cứ chúng ta?"

Trước mạt thế tập đoàn Ngọc Trúc của nhà họ Phương là một trong những công ty dược phẩm lớn nhất, đương nhiên cũng có năng lực tự chủ nghiên cứu dược vật và thí nghiệm lâm sàng, nhưng đã nhiều năm như vậy, rất nhiều dụng cụ tinh vi đã hư hao, những dụng cụ này trước mạt thế đều là đồ công nghệ cao, giá cả trăm triệu đô la, không phải có tiền là mua được. Sau mạt thế trừ trung ương có thực lực mạnh mẽ thì những căn cứ khác muốn chế tạo máy móc mới gần như là không thể, cho dù căn cứ trung ương tạo ra được một cái máy thì cũng phải cân nhắc chứ đừng nói là gửi đi...

Phương Kỳ Kỳ nhẹ nhàng gõ tay vịn, cậu biết chuyện Từ Lập Quốc đi răn dạy Từ Sầm Quân, ngày đó Phương Tình Tình thông qua thông tin vệ tinh nói cho cậu biết, cậu cũng biết Từ Sầm Quân bị cấm túc ở căn cứ Hắc Kỳ. Cậu nghĩ máy này ít nhiều là nhờ Từ Lập Quốc, rất có ý xin lỗi thay con.

Dù sao nếu ở trước mạt thế, cưỡng chế thông qua pheromone đánh dấu Omega là phải ngồi tù.

Thấy Phương Kỳ Kỳ không có ý kiến, cấp dưới tiếp tục báo cáo: "Sau đó thuốc ức chế và miếng dán ức chế chúng ta sản xuất đã lục tục có căn cứ đặt hàng, đang sắp xếp sản xuất, mặt khác..."

Người báo cáo dừng lại một chút, sắc mặt có chút kỳ lạ, Phương Kỳ Kỳ nhấc mắt nhìn, "Nói tiếp."

"Mặt khác, gần đây căn cứ Hắc Kỳ đệ trình ý hợp tác lương thực, nhưng hình như số tiền giao dịch viết thiếu mấy số 0. Hai tấn ngô chỉ cần 100 tinh thể hạt nhân cấp hai, năm tấn khoai tây chỉ cần 150 viên, này... Thật sự không thể tưởng tượng, chúng ta và Hắc Kỳ đã gần bốn năm không lui tới, đột nhiên xuất hiện một viên đạn bọc đường, thuộc hạ hoài nghi có bẫy!" Phương Kỳ Kỳ hừ một tiếng, chút thủ đoạn lấy lòng này, cậu khoát tay nói: "Nhận đi, bảo họ mau chóng đưa tới."

"Này..." Cấp dưới lộ vẻ khó xử, nhìn Phương Bạch Mặc hy vọng anh hỗ trợ khuyên nhủ, "Có cần cân nhắc một chút không?"

Phương Bạch Mặc biết nguyên nhân, tất nhiên sẽ không khuyên can, anh vẫn đứng nghiêm giống bức tượng điêu khắc thời Trung cổ.

Phương Kỳ Kỳ lười biếng ngáp một cái, "Đúng là nên suy nghĩ thêm một chút."

Sắc mặt cấp dưới sáng rỡ, anh ta lại nghe Phương Kỳ Kỳ nói: "Giá cả không thay đổi, ngô và khoai tây tăng gấp đôi, cứ như vậy, cậu đi bàn bạc đi."

"A?" Cấp dưới bối rối, đây là muốn hạ nhục căn cứ Hắc Kỳ sau đó khai chiến à? Cậu ta nhìn Phương Kỳ Kỳ lại nhìn Phương Bạch Mặc, nhất thời sững sờ ở đó.

Phương Kỳ Kỳ liếc mắt một cái, "Không hiểu sao?"

"Thuộc hạ hiểu! Còn một chuyện, có tin tức nói phát hiện một mỏ than ở núi Cách Vân, bước đầu thăm dò phát hiện diện tích không nhỏ, chẳng qua không biết sản lượng là bao nhiêu."

"Tin tức là thật?"

"Giả hay thật vẫn cần đến hiện trường thăm dò, thuộc hạ không dám kết luận bừa, nhưng người truyền tin nói rất chuẩn, đã có nhiều thế lực phái người dị năng đến núi Cách Vân."

"Núi Cách Vân cũng chỉ cách Trường Thanh 20 km, cho dù phát hiện mạch khoáng sảng cũng là thuộc về Trường Thanh." Phương Kỳ Kỳ hất cằm lên, giao việc: "Bạch, anh cho người đi thăm dò xem, nếu cần thì anh đi đi."

Cấp dưới báo cáo xong đi nói chuyện với người phụ trách giao dịch lương thực của Hắc Kỳ lần này, không ngờ đối phương đáp ứng rất nhanh, thậm chí còn tặng kèm nửa tấn lúa mì vụ đông do Hắc Kỳ mới nghiên cứu sản xuất ra, cấp dưới sợ rớt cả cằm.

Phương Kỳ Kỳ xử lý xong sự vụ quay về không gian phơi nắng. Cậu trở về đã được một tháng, mấy ngày gần đây càng ngày càng buồn ngủ, kỳ phát tình cũng không đến, ngay cả chính cậu cũng nhận thấy điểm lạ. Quả nhiên, hôm nay trợ lý dự án cải tạo Beta đầu thì bạc mà mặt thì hồng hào tới, mở miệng là: "Cậu mang thai, có thể khẳng định là do cậu mang thai ảnh hưởng, xác xuất thành công của đợt thuốc này cao hơn 10%! Tiến bộ vĩ đại cỡ nào, tôi phải rút thêm mấy ống máu của cậu."

Nói xong ông muốn tiến lên, lại bị Phương Bạch Mặc cản. Phương Kỳ Kỳ nghe xong đờ ra, tâm trạng từ khiếp sợ rồi đến bình tĩnh.

Omega trước khi bị đánh dấu vĩnh viễn cơ thể vẫn tồn tại tính độc lập, tỷ lệ mang thai cực thấp, nhưng tuyến thể của Omega bị đánh dấu vĩnh viễn đã bị Alpha ghi ký hiệu, kết hợp trong kỳ phát tình gần như trăm phần trăm mang thai.

Không phải Phương Kỳ Kỳ không biết thường thức này, chẳng qua lúc trước vẫn tránh không nghĩ đến kết quả này, hiện tại không thể không vạch trần sự thật. Cậu bắt đầu đoán có lẽ là vào đêm trước khi rời đi, Từ Sầm Quân làm tình mỗi lần đều bắn rất nhiều, đêm hôm đó sau khi đánh dấu vĩnh viễn xong còn làm bụng cậu căng lớn.

Đồ chó!

Phương Kỳ Kỳ thở phì phò, nghĩ đến đêm hôm đó Từ Sầm Quân thổ lộ moi cả tim gan. Từ 6 năm trước Alpha chó này đã có ý đồ, nếu không mất trí nhớ, với tâm tư và thủ đoạn của Từ Sầm Quân 28 tuổi, sau khi thành công mình sẽ thật sự bị giam lại như hắn nói, tất cả dấu vết bị xóa khỏi thế giới này.

Phương Kỳ Kỳ càng nghĩ càng giận, nào có người thích người ta như vậy, có nhiều cơ hội để bày tỏ như vậy, cố tình như cái nút, miệng trừ dùng để hôn cậu liếm cậu còn để làm gì? Phương Kỳ Kỳ dùng sức bóp cong bút, lại không khỏi hoài niệm Từ Sầm Quân ngốc nghếch nghe lời sau khi mất trí nhớ.

Phương Kỳ Kỳ che giấu cảm xúc trong mắt, liếc nhìn trợ lý, vươn tay, "Rút đi, chỉ được rút một ống."

Trợ lý thí nghiệm rút máu xong rời đi, Phương Bạch Mặc lại quỳ xuống đất xin Phương Kỳ Kỳ trừng phạt. Phương Kỳ Kỳ khoát tay, nói cho cùng tất cả đều là Từ Sầm Quân mưu đồ đã lâu. Hai người giao đấu nhiều năm, Phương Kỳ Kỳ biết mình chưa từng nhìn thấu Từ Sầm Quân này, nhưng biết rất rõ ràng Từ Sầm Quân không phải người dễ dàng buông tha, một khi hạ quyết tâm, không phải lần này cũng sẽ là lần sau.

Căn cứ Hắc Kỳ.

Người báo tin mang đến tin tức mới nhất: "Thủ trưởng, tin tức ở núi Cách Vân đã thu hút các căn cứ gần đây, sau khi phát hiện mỏ than ở tầng ngoài do chúng tôi bố trí, nhóm nhân sự đầu tiên đã tin chắc mỏ than ngầm có thật, trước mắt đều đang phái nhân lực đến cướp đoạt. Phương Bạch Mặc cũng đang đi đến núi Cách Vân, dự tính cuộc hỗn loạn phải kéo dài hai ba ngày." Từ Sầm Quân nghe vậy dừng động tác ký tên, "Nghĩ cách để tôi trà trộn vào căn cứ Trường Thanh."

"Này..." người truyền tin tỏ vẻ khó xử, "Thủ trưởng, căn cứ Trường Thanh gần như không có dân cư qua lại, người của chúng ta trà trộn cũng mất vài năm, không quen mặt thì không vào được.

"Trốn trong hàng hóa thì sao?"

"Vậy càng không thể, ở lối vào căn cứ Trường Thanh có thiết bị phát hiện sinh học, trốn trong hàng hóa sẽ bị phát hiện ngay."

"..." Từ Sầm Quân khẽ hít một hơi, hắn biết mình quá vội vàng, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Hắn đã từng có, vậy càng không thể buông tay. Hắn suy nghĩ, nói: "Giúp tôi đem một đồ vào, thừa dịp Phương Bạch Mặc không có mặt, bảo đảm đưa đến tay Phương Kỳ Kỳ."

"Rõ!"

Núi Cách Vân vốn hoang vu lúc này có thêm mấy phần thế lực chiếm cứ, trong đó có rất nhiều người dị năng cấp năm. Ngay khi mọi người "thảo luận thân thiện" để phân chia thế nào, có người báo lại không hề có mỏ than, chỉ có một tầng mỏng ở chỗ thăm dò, mọi người bị lừa.

Lúc này mọi người mới bắt đầu xem xét toàn bộ sự việc, xem đến cuối cùng mới phát hiện tin tức là do tiểu đội thăm dò của căn cứ Hắc Kỳ truyền ra. Phương Bạch Mặc phát hiện có điều không đúng, dẫn người quay về với vận tốc ánh sáng.

Phương Kỳ Kỳ đói tỉnh, lười biếng đi ra không gian kiếm ăn, vừa mới đi ra ngoài phòng ngủ liền bén nhạy ngửi thấy một mùi nhàn nhạt quen thuộc. Cậu cảnh giác vểnh tai, mắt hồ ly cảnh giác nhìn bốn phía, theo mùi hương đi đến phòng khách.

Ngay trên khay trà trong phòng khách, có một cái hộp acrylic trong suốt, trong hộp là một bông hoa hồng màu đỏ sậm, mùi linh sam quen thuộc tỏa ra.

Cậu nhìn chằm chằm hoa hồng trong hộp một lúc lâu mới chậm rãi đi tới mở hộp ra.

Pheromone Alpha nồng nặc phả vào mặt, đối với Omega bị đánh dấu không thể nghi ngờ là một liều thuốc kích dục. Phương Kỳ Kỳ mềm nhũn chân, cậu lấy hoa hồng màu đỏ ra, phát hiện hoa được làm từ giấy có khả năng thấm hút cao, hút đầy máu đỏ, sau khi khô chuyển sang màu đỏ sậm.

Trong hộp còn một phong thư, mở ra là một hàng chữ ngắn gọn, cứng cáp mạnh mẽ: Nhớ em, muốn gặp em.

Mặt sau là một dãy số điện thoại.

Phương Bạch Mặc trở về nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ vẫn bình yên ngồi trong phòng khách, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói chuyện núi Cách Vân, xác định là căn cứ Hắc Kỳ cố ý đồn tin giả, nhưng anh không hiểu mục đích làm như vậy là để làm gì.

Phương Kỳ Kỳ chỉ cái hộp trong suốt đã bị đóng lại trên bàn trà, "Để gửi thứ này đến đây."

Phương Bạch Mặc nhất thời hiểu rõ, hóa ra là muốn dẫn dắt anh rời đi, nếu như anh ở đây, Phương Kỳ Kỳ ăn, mặc, ở, đi lại không qua tay người khác, người bên ngoài căn bản không thể đến gần.

Phương Bạch Mặc nhíu mày, đứng dậy muốn vứt hoa hồng và hộp đi, lại bị Phương Kỳ Kỳ ngăn cản, "Anh đi tra xem buổi chiều có ai đến đây."

Vào đêm, trên giường lớn, người trong chăn hai mắt nhắm nghiền hai gò má ửng đỏ, môi đỏ phát ra tiếng rên như là đau đớn, hàng mi dài rung rung rồi mở ra.

Phương Kỳ Kỳ tỉnh lại khỏi giấc mộng, giữa hai đùi ướt dầm dề, là tinh dịch và nước dâm chảy ra lúc ngủ mơ. Cậu ngồi dậy mở đèn đầu giường ra, đỏ mặt rửa sạch, sau đó nhìn cái hộp trong suốt ở trên bàn.

Từ sau khi mất thuốc ức chế, hơn nửa năm qua trong kỳ phát tình cậu đều điên cuồng trải qua với Từ Sầm Quân, dù không phải phát tình họ cũng thường xuyên làm tình, buổi chiều cậu bị pheromone Alpha thu hút, cơ thể đã hưởng thụ tình ái tuyệt diệu nhất thời khó nhịn.

Phương Kỳ Kỳ vén chăn lên xuống giường, đi đến trước cái hộp trong suốt, chậm rãi mở hòm ra, pheromone Alpha đầy ý xâm lược và dục vọng trong hoa hồng máu màu đỏ sậm tỏa ra.

"Ưm..." Phương Kỳ Kỳ kẹp chân, cúi đầu ngửi hoa hồng máu, mùi linh sam quen thuộc làm cho cậu thở dốc, máu chảy nhanh, cơ thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng với pheromone của Alpha đánh dấu mình.

Cậu tựa vào ghế salon, một bàn tay nắm dương v*t thủ dâm, tay kia thì tách hai môi bé ra, ngón trỏ đâm vào lỗ nhỏ đang chảy nước, ngón giữa tách lỗ sau ra tìm kiếm điểm G. Ngón tay vẫn kém hơn dương v*t to lớn của Alpha, Phương Kỳ Kỳ chơi hồi lâu mới bắn ra.

Hoàn hồn từ sau cao trào, Phương Kỳ Kỳ nhìn chất lỏng trong suốt trên tay vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hoa hồng máu, cầm lên bỏ vào hộp, lại không hết giận dùng khăn trải gối che lại, nhắm mắt làm ngơ.

Từ Sầm Quân gửi thứ này đến đây rõ ràng là muốn dùng pheromone dụ dỗ cậu, mà mình biết rõ là bẫy rập còn không cưỡng lại được mà sa vào, mộng tinh một đêm không nói, nửa đêm còn bị dụ dỗ thủ dâm.

Trong đầu hiện lên mặt Từ Sầm Quân, Phương Kỳ Kỳ vùi mình vào trong chăn lăn qua lăn lại, phiền não rầm rì, nhịp tim vốn hơi chút bình tĩnh lại bị một bông hoa hồng máu quầy rầy.

Một tháng quay về này trong lòng cậu vẫn rất loạn, cậu có thể tin tưởng nửa năm ở chung này mình có cảm tình với Từ Sầm Quân, nhưng Từ Sầm Quân trước và sau mất trí nhớ vẫn là một người nhưng không hẳn là cùng một người.

Từ Sầm Quân sau khi mất trí nhớ chỉ cần một câu không được của cậu là có thể chịu đựng không đánh dấu, cho dù bị cậu quyến rũ phải nhịn đến thái dương nổi gân xanh cũng chỉ biết dùng đôi mắt đỏ au bất đắc dĩ nhìn cậu. Nhưng Từ Sầm Quân khôi phục trí nhớ làm cho cậu không thể hiểu, đêm đó sau khi mất lý trí hắn lại dùng ưu thế bẩm sinh của Alpha để áp chế mạnh mẽ đánh dấu cậu. 

Nếu như nói Từ Sầm Quân sau khi mất trí nhớ là chó bảo vệ trung thành, vậy Từ Sầm Quân khôi phục trí nhớ là con chó đen xấu xa khoác lông trắng!

Căn cứ nguyên tắc không nghĩ ra thì tạm thời gác lại, Phương Kỳ Kỳ nhắm hai mắt lại, ngủ say sưa.

Mà ở trong căn cứ Hắc Kỳ xa xôi, Từ Sầm Quân mặc áo ngủ lỏng lẻo tựa vào đầu giường, điện thoại trong tay vẫn kết nối tín hiệu vệ tinh, nhưng vẫn không có bất kỳ tin nhắn hoặc cuộc gọi nào.

Hắn nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, lại là một đêm không chợp mắt. Sắp đến mùa xuân, vốn vui vẻ lên kế hoạch cùng nhau đón năm mới ở căn cứ Vương Trinh, hiện tại lại chỉ còn hắn lẻ loi một mình.

Hắn có thể hiểu Phương Kỳ Kỳ nghi ngờ mình, một người đối đầu nhiều năm như vậy đột nhiên nói thích cậu lại còn xun xoe, ai cũng sẽ nghi ngờ. Nhưng chỉ có chính hắn biết rõ, trong cuộc tình với Phương Kỳ Kỳ, hắn căn bản không có bất kỳ phần thắng nào, ngay cả lợi thế duy nhất là đánh dấu vĩnh viễn cũng là hắn cưỡng cầu, đối phương không trả lời cũng khiến cho hắn trắng đêm không ngủ, lòng dạ cồn cào.

Cũng không thể trách ai, là hắn phá vỡ niềm tin giữa hai người trước, chính hắn phải hàn gắn niềm tin này từng chút một.

Chỉ có điều hắn hy vọng quá trình này có thể ngắn một chút, ngắn thêm một chút.

Từ Sầm Quân trầm tĩnh nhìn chăm chú điện thoại không có thông báo nào, có lẽ hắn có thể đánh cược một lần. Đánh cược một lần Phương Kỳ Kỳ có một chút tình cảm đối với mình, không, đối với Từ Sầm Quân 18 tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi