NHẮM MẮT THEO LIỀU - KẾT HÔN KHÔNG MỜI HỌ HÀNG

Phương Kỳ Kỳ đã lâu không ngủ say như vậy, nghe tiếng hạt Phật, rơi vào trạng thái ngủ sâu trước đây chưa từng có.

Không biết qua bao lâu, đầu tiên là cậu nhạy bén phát hiện tiếng vang khác thường, như là có dã thú chạy đến, tiếp theo cậu nghe thấy tiếng dê kêu quen thuộc và tiếng người kêu cứu.

"Be ——!!"

Phương Kỳ Kỳ choàng tỉnh nhanh chóng ngồi dậy, khi cậu mở mắt, tiếng hạt Phật đột nhiên dừng, Từ Sầm Quân đã xông ra ngoài.

Phương Kỳ Kỳ nghỉ ngơi cả đêm, mắt cá chân bị bong gân đã đỡ hơn nhiều, cậu nhảy ra bám vào khung cửa nhìn về hướng tiếng kêu cứu.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Một nữ sinh tóc ngắn còn nhỏ tuổi mặc áo khoác màu xanh quân đội, mặt vẫn phúng phính nét trẻ con, chạy đến chỗ xe việt dã như thể nhìn thấy ánh rạng đông, sau lưng cô một đám dê sừng đang lao nhanh đến. Tuyết cả một đêm đọng dày, hai chân không chạy nhanh bằng bốn chân, cô lảo đảo một cái té sấp xuống tuyết, quay lại thấy một con dê to lớn chỉ cách mình hai thước. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại nghe thấy một tiếng kêu đau.

"Be ————"

Nguy hiểm mà cô chờ đợi không đến, cô mở mắt ra, nhìn thấy đám dê sừng dừng bước, mắt đỏ ngầu nhìn sau lưng cô, một người đàn ông đang đối đầu với chúng, giơ tay lên là một cơn gió xoáy chặt đứt sừng, còn sắc bén chính xác hơn dao.

Dường như chúng nhận ra người đàn ông này, chúng bồn chồn giậm chân tại chỗ, lại nhìn chằm chằm cô gái tóc ngắn nằm trên đất, không cam lòng lui về sau theo tiếng gọi của dê đầu đàn.

Cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy quay đầu lại, thấy người đàn ông cao lớn kia bất đắc dĩ nói với bóng người thò đầu ra trong nhà: "Sao cậu lại đi ra, chân chưa khỏi hẳn, nào, tôi ôm cậu về."

"Không cần không cần, tôi không phải trẻ con, a! Anh chậm thôi, tôi đã nói không cần anh ôm! Á —— đau —— anh chạm vào chân rồi!"

"Xin lỗi, để tôi xem xem." Từ Sầm Quân dễ tính nói xin lỗi.

Phương Kỳ Kỳ được ôm đặt lên tấm ván gỗ, đau đến nhe răng trợn mắt, liếc thấy cô gái được cứu ở ngoài cửa cũng vào theo.

"Chào hai anh." Mắt cô gái này rất to, cô vừa cẳng thẳng vừa cảm động: "Tôi tên là Triệu Lê, cảm ơn hai anh đã cứu tôi." Sau đó cô thấy mắt cá chân Phương Kỳ Kỳ sưng lên, lập tức thành thạo ngồi xổm xuống cạy một tấm ván gỗ nhỏ trên sàn, lấy ra một chai dầu thuốc đưa cho Từ Sầm Quân, "Đây này là dầu thuốc mà người thôn họ Triệu chúng tôi dùng thảo dược chế thành, có thể dùng để xoa bóp, trị liệu vết thương. Anh, các anh dùng đi, hiệu quả lắm."

Phương Kỳ Kỳ cùng Từ Sầm Quân liếc nhìn nhau, đại khái hiểu căn nhà này chắc là nơi nghỉ ngơi của người thôn họ Triệu đến khi săn bắn, chính chủ đến rồi.

"Cảm ơn." Từ Sầm Quân nhận dầu thuốc, đổ một chút ra lòng bàn tay xoa xoa, sau đó đặt bàn tay nóng lên do dầu thuốc lên mắt cá chân của Phương Kỳ Kỳ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Phương Kỳ Kỳ sợ đau nhất, cắn răng kìm nén nước mắt đến độ hốc mắt hồng lên.

Dáng vẻ đáng thương này làm Từ Sầm Quân muốn bật cười, bóp xong hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Omega, khích lệ: "Có tiến bộ."

"Hừ!" Phương Kỳ Kỳ hất cằm lên, "Anh dỗ trẻ con đấy à! Tôi đã 22 tuổi, với tuổi tâm lý bây giờ của anh nên gọi tôi là anh mới đúng."

Từ Sầm Quân chỉ kinh ngạc một giây, trầm ngâm nói: "Tuy rằng hiện tại trí nhớ của tôi chỉ có 18 năm nhân sinh, nhưng bàn về tuổi tâm lý, tôi cảm thấy tôi hơn cậu một chút."

"Từ Sầm Quân! Anh, anh!" Phương Kỳ Kỳ tức giận đến độ quên mắt cá chân đau cỡ nào.

Đùa người ta xù lông, Từ Sầm Quân cảm giác được thỏa mãn một cách biến thái, tâm trạng tốt cắt một miếng thịt dê lớn.

Tuy Triệu Lê không rõ tiền căn hậu quả cuộc nói chuyện của hai người, nhưng rất hứng thú nhìn họ giao lưu.

Cô phát hiện con dê hôm qua hai người ăn còn dư, kính nể nói: "Đây là hai anh giết sao? Giỏi thật, chúng tôi bình thường đi săn một con dê ít nhất phải mười người." Cô sùng bái nhìn Từ Sầm Quân, "Dị năng của anh là mạnh nhất trong số những người tôi từng gặp, người dị năng giỏi nhất thôn chúng tôi cũng là hệ gió, nhưng sức mạnh không thể tạo ra gió xoáy được, chắc anh cấp bốn đúng không?"

"Ừ." Từ Sầm Quân nghĩ đến Phương Kỳ Kỳ nói hắn đã có dị năng cấp năm, nhưng hắn không muốn để lộ, chỉ khẽ gật đầu hỏi: "Sao cô lại bị dê truy đuổi?"

"Rạng sáng người thôn chúng tôi đánh lén bầy dê, tôi trong nhóm người phụ trách xua đuổi, xua một hồi rồi bị tách ra khỏi nhóm." Triệu Lê nói xong có chút lo lắng tự nói, "Không biết đám dê này còn đuổi theo nữa không."

Phương Kỳ Kỳ cảm thấy kỳ lạ, tuy sau mạt thế động thực vật biến dị, nhưng đa số sinh vật ăn cỏ sẽ hiền lành hơn sinh vật ăn thịt, ví dụ như những loài chỉ thuần ăn cỏ như dê sừng, trâu, thỏ tuyết răng dài sẽ rất ít khi chủ động tấn công người.

Cậu nói nghi vấn ra, lại mắng: "Đám dê sừng này lạ quá."

Triệu Lê muốn nói lại thôi nhìn Phương Kỳ Kỳ, vẫn là ngậm miệng lại.

Từ Sầm Quân nướng thịt dê, Phương Kỳ Kỳ ngồi bên nói lời khách sáo, "Cô có biết gần đây chỗ nào có xăng không?"

Triệu Lê ngẫm nghĩ, ngượng ngùng xoa đầu: "Tôi không biết, trước mạt thế tôi lớn lên ở thôn họ Triệu, sau mạt thế cũng chưa từng đi ra ngoài, nhưng nghe người ta nói trước kia gần đây có đường cao tốc, ở đó có trạm xăng, chẳng qua nhiều năm như vậy rồi, chắc là xăng bị rút sạch hết, bây giờ chúng tôi đi hội chợ toàn đi bộ hoặc đi xe bò."

"Hội chợ?"

"Vâng! Mấy thôn quanh đây ngày mười lăm mỗi tháng sẽ tổ chức hội chợ, chúng tôi sẽ trao đổi vật phẩm ở đó."

Phương Kỳ Kỳ nghe xong lời Triệu Lê nói mà khẽ thở dài, khu nhân loại tụ cư đã quay về thời cổ đại.

Khi đến thành phố C họ chuẩn bị đủ đồ không dừng lại tiếp tế. Quãng đường hơn 300 km trong tình huống không có xe mà muốn về khó như lên trời, xem ra chỉ có thể xem trên mấy xe bỏ hoang có xăng dùng được hay không.

Cậu đang phiền, chợt nghe Triệu Lê hưng phấn nói: "Tôi nhớ ra rồi, ba tôi có lái một chiếc xe lớn lúc chạy nạn từ thành phố về, giống xe của các anh, bên trong có thể có xăng mà các anh cần, nhưng tôi không biết chiếc xe đó đi đâu rồi, phải hỏi ba tôi. Hay là các anh theo tôi về đi, các anh đã cứu tôi, tôi sẽ xin ba tôi đem dầu cho các anh."

Phương Kỳ Kỳ muốn đi, nhưng lại lo bị người thôn họ Triệu phát hiện cậu là Omega. Cậu bị mất miếng dán ức chế, căn bản không ngăn được pheromone.

Hiển nhiên Từ Sầm Quân cũng biết được sự băn khoăn của cậu, làm bộ lơ đãng nói: "Triệu Lê, người thôn các cô chắc là nhiều lắm nhỉ?"

Triệu Lê chớp đôi mắt to, "Một hai trăm người có tính là nhiều không? Tôi không biết, nhưng không có ai giỏi như các anh."

Không có là tốt nhất, Từ Sầm Quân nghĩ thầm.

Hắn chia thịt dê nướng cho Triệu Lê và Phương Kỳ Kỳ, "Ăn xong chúng tôi về lấy xăng với cô."

Trước khi lên xe, Phương Kỳ Kỳ vẫn không yên lòng. Cậu giữ chặt tay Từ Sầm Quân, lấy dao của mình ra dứt khoát cứa ngón trỏ của Từ Sầm Quân, máu đỏ tươi chảy ra, pheromone trong máu Alpha cao, Phương Kỳ Kỳ thở dốc.

Cậu chấm một chút bôi lên tuyến sinh dục ở gáy, muốn che giấu đi mùi pheromone của mình.

Từ Sầm Quân không phản kháng nhìn cậu, chỉ nhíu mày khi ngón trỏ bị cứa.

Hắn hiểu được ý của Phương Kỳ Kỳ, nhưng hiệu quả có hạn. Omega thật sự bị đánh dấu trong pheromone sẽ có mùi pheromone Alpha, trong anh có em trong em có anh không thể tách rời, bôi lung tung như vậy chỉ có thể che giấu một chút pheromone Omega, cẩn thận ngửi vẫn có thể phát hiện ra được.

Từ Sầm Quân lái xe, Triệu Lê ngồi ở phía sau, Phương Kỳ Kỳ ngồi ghế lái phụ. Cậu che gáy, quay đầu hỏi Triệu Lê, "Cô phân hoá chưa? Thôn của cô có nhiều Alpha và Omega không?"

Triệu Lê mở to mắt lắc đầu, "Tôi mới 15, vẫn chưa phân hoá, nhưng trong thôn chúng tôi chỉ có Beta và một Omega, không có Alpha.

Từ Sầm Quân nghe vậy nói: "Cậu xem đi, tôi bị cứa tay vô ích."

Phương Kỳ Kỳ phản bác: "Không tính là vô ích, Omega cũng ngửi thấy mà!"

Triệu Lê ngồi ghế sau, mím môi cười xem hai người cãi nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi