NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Tất cả bác sĩ tâm lý Trì Thanh tư vấn trong nhiều năm đều đưa ra đề nghị theo hướng nên làm thế nào để tiếp xúc với nhiều người hơn.

Đây là lần đầu tiên có người nói với Trì Thanh.

Đừng chạm vào.

Câu này để bác sĩ Ngô nghe được, e rằng bác sĩ Ngô sẽ tức đến mức ném hồ sơ tư vấn tại chỗ.

Vất vả nhọc nhằn chữa trị đến bước này rồi, nhìn thấy chút thành quả… nói không chữa là không chữa à?

Trì Thanh sửng sốt.

Trong mấy giây Trì Thanh ngẩn người ngắn ngủi, Tưởng Y Vân đã đứng dậy mở cửa bước ra. Người phụ nữ mang đôi cao gót chặn một chiếc taxi lại. Cô ta ngồi vào xe, lấy ra một túi khăn giấy từ túi xách, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.

Xuyên qua cửa xe, chỉ có thể nhìn thấy nửa người của cô ta.

Dường như cô ta thở phào một hơi thật mạnh, xe taxi lăn bánh, chạy về phía trường học.

Trong đầu của tất cả mọi người đều mơ hồ xuất hiện một nghi vấn:

Một nhà giáo nhân dân… sẽ tàn nhẫn sát hại học sinh của mình sao?

Vụ án giết người ở trường học này, sự chú ý chuyển từ lớp 11 sang lớp mà ba người chết từng học. Tài liệu liên quan đến lớp 10a1 ban đầu nhanh chóng được giao đến tay cảnh sát. Cùng lúc nghi ngờ chỉ về phía Tưởng Y Vân, dường như bản thân của lớp 10a1 ban đầu cũng đang che giấu bí mật nào đó không cho người khác biết.



Chạng vạng, sắc trời dần dần tối đi.

Sau khi kết thúc một ngày điều tra, hai người lái xe về lại tiểu khu. Nhậm Cầm đã hẹn thời gian đến đón mèo với bọn họ, nói là hôm nay chủ nhân mới của chú mèo sẽ đến đưa mèo đi.

Con mèo kia giống như biết được mình sắp bị đưa đi, từ lúc Trì Thanh về đến nhà thì bắt đầu lo lắng đi vòng vòng quanh chân Trì Thanh: “Meo.”

Con mèo dựa sát cả người vào ống quần Trì Thanh.

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt màu xanh lam của nó, không vì nó sắp đi mà có bất cứ dao động nào: “Mày rụng lông, cách xa tao một chút.”

Mèo: “…”

Giải Lâm thì đang ở ban công dọn dẹp gia tài giùm con mèo kia. Ba lô mèo, hộp cát mèo, và cả mấy đồ chơi nhỏ mà nó thường thích chơi một mình, cũng có mấy cây gậy chọc mèo, đối với chủ nhân tạm thời của nó mà nói thì gậy chọc mèo miễn cưỡng có thể chấp nhận, dù sao Trì Thanh chỉ cần cầm gậy huơ mấy cái là được, sẽ không có bất cứ vật thể nào tiếp xúc trực tiếp với anh.

Thấy thế, con mèo kia càng kêu to hơn.

Bình thường Giải Lâm luôn gây nhau với con mèo này, bây giờ hiếm khi nổi lòng trắc ẩn, nói: “Hình như nó không nỡ rời xa em, lát nữa bị người ta đón đi rồi, hay là em nói mấy câu với nó đi?”

Trì Thanh lấy một chai nước ra từ tủ lạnh, mở nắp chai nói: “Mèo không nghe hiểu tiếng người.”


“…”

Giải Lâm: “Cảm xúc là tiếng nói chung, nói từ góc độ nào đó, nó cũng không tính là nghe không hiểu.”

Trì Thanh lung lay vài giây, cảm thấy bản thân như này thật sự không thích hợp với kiểu hành vi của “người bình thường”, trong tivi cũng từng diễn rất nhiều cảnh như này, anh bèn hỏi: “Người bình thường… sẽ nói gì lúc thú cưng bị đưa đi?”

Giải Lâm hơi nhướng mày.

Thế là sau khi uống vài ngụm nước, Trì Thanh nhìn vào đôi mắt xanh lam kia, cân nhắc từ ngữ một hồi.

“Mày…”

Trì Thanh muốn nói “mày tên gì” nhưng giữa chừng khựng lại: “Tao quên mất, mày không có tên, thì lời mở đầu tao không cần gọi mày nữa.”

Mèo: “…”

Giải Lâm đang dọn dẹp ở ban công nghe thấy câu này: “…”

Chắc là Nhậm Cầm sắp dẫn người đến rồi, Trì Thanh cúi đầu, đối mắt với con mèo kia một lúc, nói ra một câu rất thực tế: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, giữa người với… mèo luôn có lúc phải xa nhau, không sớm thì muộn, mày đừng để ý quá. Chia xa là chuyện bình thường, mày sẽ gặp được người kế tiếp.”

Mèo: “???”

Giải Lâm đưa tay lên vuốt sống mũi, nói thầm: Đúng là ông trời con mà, chẳng biết nói chuyện.

Rất nhanh chuông cửa đã vang lên.

Chủ nhân Nhậm Cầm tìm cho mèo là một cô gái dáng người nhỏ nhắn độ tuổi đôi mươi, tóc dài đến xương quai xanh, mặc một chiếc áo len màu kem, mắt rất to, có hai mí. Cô thấy Trì Thanh bước về phía này liền cong mắt mỉm cười.

Đuôi mắt cô có một nốt ruồi, nốt ruồi này khiến người khác có thể chú ý đến đôi mắt cô.

Đó là một đôi mắt rất sạch sẽ.

Trì Thanh không thích con người, nhưng rất khó thấy ghét cô gái này trong lần đầu tiên gặp mặt.

Trì Thanh chào hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Xin chào.”

Cô gái không mở miệng nói, cô đưa tay lên làm vài tư thế trên không.

Nhận thấy làm cử chỉ có hơi khó, cô cầm điện thoại gõ chữ đưa cho bọn họ xem. Điện thoại của cô được trang trí rất dễ thương, trên ốp điện thoại còn dán một chú gấu màu vàng.

Nhậm Cầm vội giải thích giùm cô: “Thanh đới… của cô ấy bị tổn thương, không nói chuyện được. Vừa rồi cô ấy muốn nói “xin chào”.”

Cùng lúc đó, Dụ Lam đã gõ chữ xong, trên màn hình điện thoại của cô xuất hiện bốn chữ: Chào hai anh nha.

Thì ra là người câm.


Trì Thanh nói thầm.

Theo Nhậm Cầm giải thích, cô gái tên Dụ Lam, đang làm việc ở cửa hàng tiện lợi gần tiệm bánh mình làm, hai người quen nhau vào lúc nghỉ trưa. Một buổi chiều nọ, Dụ Lam đến cửa tiệm của cô mua bánh, bởi vì kiểu ngôn ngữ không thông, hai người dựa vào một tờ A4 giao lưu rất lâu.

Con người đối phương rất tinh tế, cũng rất thích động vật nhỏ.

Trên người Dụ Lam có đặc tính dịu dàng tự nhiên, nhanh chóng thu hút con mèo vốn còn đang dụi dụi bên chân Trì Thanh. Con mèo giống như tìm được chốn mềm mại khác, chủ động tiến lại gần lòng bàn tay Dụ Lam.

Giải Lâm đưa đồ đạc đã đóng gói xong cho bọn họ. Nhậm Cầm liên tục cảm ơn với hai người: “Khoảng thời gian này thật sự làm phiền hai người quá rồi. Trước đây tôi không biết Cao Cao không thể ở chung với con mèo khác… Nếu không thì cũng sẽ không tự ý nhận mèo từ người chủ ban đầu.”

Giải Lâm: “Không có gì đâu, chúng tôi cũng rất thích nó. Vả lại thường ngày nó cũng rất ngoan, chăm sóc không rắc rối.” Giải Lâm nói đến đây lại hỏi Trì Thanh, “Đúng không?”

Con mèo này quả thực rất ngoan, không ồn ào.

Trì Thanh cho nó lời khen cao nhất: “Cũng được.”

Lúc Dụ Lam mang mèo đi, con mèo đang thoải mái nằm trong lòng cô gái, nhưng phút cuối cùng, nó chợt quay đầu lại.

Con mèo kêu một tiếng “meo”, móng vuốt đặt lên vai người chủ mới, đầu tiến lại gần phía Trì Thanh.

Dụ Lam cũng nhìn qua, cô chớp mắt, sau đó đưa một cái tay khác lên, giả vờ làm động tác xoa đầu trên đầu con mèo, làm xong động tác này, cô lại mong chờ nhìn Trì Thanh.

Giải Lâm làm phiên dịch viên: “Cô ấy muốn em xoa đầu nó.”

Dụ Lam gật đầu.

Trì Thanh: “Không đeo găng tay.”

Bàn tay trắng bệch của anh để trần ngoài không khí.

Giải Lâm: “… Đeo găng tay thì còn có thể gọi là xoa sao?”

Cuối cùng Trì Thanh vươn tay lên. Bình thường anh không hay sờ nó, ngoại trừ nguyên nhân bệnh ưa sạch sẽ thì tính cách của anh cũng không thích hợp nuôi thú cưng. Ban đầu anh tính xoa một cái trên không giống như Dụ Lam, nhưng tay vươn đến đỉnh đầu con mèo kia thì khựng lại, vẫn là đè lòng bàn tay xuống.



Lần đầu tiên anh chạm vào con mèo kia.

Có hơi ngứa nhưng rất mềm.

Lông xù giống một cục bông gòn, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nó.


Lần đầu tiên anh và Giải Lâm gặp mặt, phòng khách của chỗ tư vấn tâm lý đều là mèo.

So sánh lúc này và khi đó, tâm tình đã có vài thay đổi mà bản thân anh chưa phát hiện.

Thực ra… hình như mèo cũng không đáng ghét đến thế.

“Vậy chúng tôi đi đây.” Nhậm Cầm vẫy tay nói, “Đúng rồi, hôm nay mấy anh không ở nhà, bên quản lí đến thông báo nói có thể tối nay sẽ cúp điện đến 6 giờ hơn sáng mai. Sợ mấy anh không biết nên nói với mấy anh một tiếng.”

Thời gian cúp điện đúng vào lúc nghỉ ngơi của đa số người, ảnh hưởng không lớn đến sinh hoạt hằng ngày. Lúc Trì Thanh dọn dẹp giường xong thì đèn ở đầu giường mới tối đen.

Cả căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Trì Thanh nằm trên giường một hồi, không có ý muốn ngủ chút nào.

Sau đó anh ngồi dậy, lưng dựa vào tường, suy nghĩ trôi đến bức tường đối diện.

Trì Thanh lo lắng gần đây Giải Lâm tiếp xúc quá nhiều với án mạng, buổi tối lại một mình suy nghĩ lung tung.

Anh thức đến bốn giờ.

Một mình anh ấy đã trải qua bao nhiêu đêm như thế rồi?



Lỡ như anh ấy mất kiểm soát thì sao?

Đêm nay lại tối như thế, không chừng sẽ chui ra một vài suy nghĩ gì đó.

Trì Thanh nghĩ vậy, không biết rằng, Giải Lâm cũng chẳng hề ngủ.

Nhưng hắn không nghĩ những chuyện mà Trì Thanh đang lo lắng.

Hắn đang nghĩ hôm nay sau khi Trì Thanh đụng vào Tưởng Y Vân, có khi nào buổi tối bên tai sẽ nghĩ đến giọng nói của Tưởng Y Vân không?

Hoặc là giọng nói của bất cứ ai mà trước đây Trì Thanh từng nghe.

Những giọng nói đó có tiến vào giấc mơ của Trì Thanh hay không?



Kim đồng hồ chạy rất chậm, vào lúc kim giờ chỉ vào số 12, Trì Thanh vén chăn lên bước xuống giường, anh định đến nhà đối diện xem Giải Lâm ngủ chưa.

Cuối cùng anh vừa đi đến cửa, mở cửa ra thì nghe thấy đối diện cũng truyền đến âm thanh mở cửa giống hệt.

Khóa cửa kim loại phát ra tiếng “lạch cạch”.

Hai người chạm mặt nhau ở hành lang tối đen như mực.

Giải Lâm: “…”

Trì Thanh: “…”


Giải Lâm đã tắm rửa, hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen, cả người dường như hòa làm một trong bóng tối ở hành lang. Một bên tóc của hắn chải ra sau, bên còn lại rũ xuống lưa thưa vài lọn tóc, trông vô cùng bất thường, rất giống tạo hình “trai bao” hôm xuất hiện trong quán karaoke, nhưng lần này trông giống đến để cung cấp dịch vụ.

Giải Lâm khẽ “khụ” một tiếng: “Em…”

Trì Thanh đứng ở cửa nói: “Em thấy hành lang rất tối nên ra ngoài đi vòng vòng.”

“…”

Giải Lâm cũng coi như đã hiểu cái tật miệng nói một đằng nghĩ một nẻo của Trì Thanh: “Em nói đàng hoàng đi.”

Trì Thanh: “Em sợ anh ngủ không được.”

Nói xong anh lại hỏi: “Giờ này anh ra đây làm gì?”

“Em ra ngoài làm gì thì anh ra ngoài làm cái đó.” Giải Lâm nói, “Anh cũng sợ tối nay em ngủ không được, nhưng mà có lẽ anh còn nghĩ nhiều hơn em một chuyện.”

Lúc nói chuyện, Giải Lâm chậm rãi tiến lại gần Trì Thanh, hai cái bóng dường như sắp hợp lại thành một.

“Ngủ một mình không được, rõ ràng anh là người có người yêu, vậy mà lâu như này rồi vẫn để anh ngủ một mình, có phải không hợp lý không?”

Thế là tối hôm nay, Trì Thanh, một người mắc chứng ưa sạch sẽ trong lúc nguy cấp bắt hung thủ giết người liên hoàn vẫn không quên bảo Nhậm Cầm thay ga giường, lại lần đầu tiên cho Giải Lâm lên giường.

Ga giường màu xám đậm, cảm nhận rõ ràng bên cạnh lõm xuống một khoảng.

Bên tai có hơi thở và mùi hương thuộc về một người.

Trì Thanh càng không ngủ được.

Anh mở mắt, nhìn màn đêm hỏi Giải Lâm: “Anh thật sự không sao chứ?”

Giải Lâm cũng không ngủ được, ngủ một mình có hơi thảm, nhưng ngủ hai mình cũng không tốt chỗ nào.

Một lát sau, hắn cũng mở mắt, không nói gì, tay hướng xuống dưới, dựa vào cảm giác lần mò tay của Trì Thanh đang ở chỗ nào. Sau đó, hắn đặt tay mình vào trong tay Trì Thanh.

[Không sao.]

[Chỉ là muốn chạm vào em nhưng vẫn phải nhịn, có hơi khó chịu.]

Trì Thanh: “…”

Lại qua một lúc, kim đồng hồ chuyển đến số 1, Giải Lâm cảm thấy Trì Thanh khẽ nhúc nhích, biết Trì Thanh vẫn chưa ngủ.

Giải Lâm chấp nhận số phận, ngồi dậy.

“Nhà em có dư cái chăn nào không?”

Trì Thanh: “Chăn?”

“Anh ngủ dưới đất.” Giải Lâm nói, “Tiếp tục như này đến sáng mai em cũng chẳng ngủ được.”

Nhưng một giây trước khi Giải Lâm chuẩn bị xuống giường, Trì Thanh nheo mắt, tìm kiếm bóng dáng của Giải Lâm trong bóng đêm, sau đó kéo cổ tay Giải Lâm lại: “Em có thể… thử lại.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi