NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Dịch: LTLT

Mấy phút sau Quý Minh Nhuệ cúp điện thoại, mì tôm trong tay cũng không ăn nữa, khoác áo vào cầm chìa khóa xe đi ra bên ngoài.

Lúc Tô Hiểu Lan ra khỏi phòng nghỉ thì vừa vặn đụng phải anh ta: “Sao thế?”

Quý Minh Nhuệ: “Nhận được báo cáo của quần chúng, có người nghi ngờ là nghi phạm xuất hiện ở tiểu khu Ngự Đình. Bây giờ tôi qua đó xem tình hình. Người báo án nói là hai người đàn ông hợp tác gây án, từ hôm đầu tiên cô ấy chuyển vào tiểu khu thì hai gã đàn ông này đã theo dõi cô, còn cố ý đến thăm cô. Quan trọng nhất là 3 giờ tối qua một người trong đó còn đứng ở trước nhà cô ấy rất lâu. Người còn lại cũng khá đáng sợ, trong nhà hắn ta có rất nhiều ảnh hung án. Tóm lại rất có thể là phần tử nguy hiểm cấp độ cao.”

Tô Hiểu Lan: “… Nguy hiểm vậy?”

Gần đây người kỳ lạ thật sự càng ngày càng nhiều.

Quý Minh Nhuệ: “Đúng thế, tôi chỉ nghe thôi mà còn cảm thấy bi3n thái.”

Anh ta lái xe đến Ngự Đình, vừa rồi nghe điện thoại gấp quá, lúc này mới nhận ra tên Ngự Đình này vô cùng quen tai.

Trước khi tăng tốc, Quý Minh Nhuệ nhìn thoáng qua chỉ đường.

“…”

Đâu chỉ quen tai, tiểu khu này anh ta đã đi mấy lần rồi.

Quý Minh Nhuệ dựa theo vị trí mà người báo án nói tìm thấy cửa hàng tiện lợi ở ngoài cổng tiểu khu và gặp mặt người báo án. Anh ta phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp yếu đuối, chân mang đôi dép lê dùng một lần giống như một chú thỏ đang hoảng sợ.

“Không sao, đồng chí đừng sợ, cảnh sát nhân dân chúng tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ sự an toàn nhân thân của người dân thành phố. Hai phần tử đáng nghi mà cô nói bây giờ đang ở đâu?”

Quý Minh Nhuệ lái xe chở cô gái báo án vào trong tầng hầm đậu xe, vừa tìm vị trí trống vừa tìm tòa nhà mà cô gái đó ở.

Nhậm Cầm thấy anh ta xoay vô lăng không chút do dự bèn hỏi: “Anh rất quen thuộc nơi này sao?”

Quý Minh Nhuệ biết nói chuyện phiếm nhiều với cô thì có thể làm giảm bớt tâm trạng hoảng hốt của cô, thế là cười nói: “Một người bạn với một người miễn cưỡng tính là đồng nghiệp của tôi cũng đều ở tiểu khu này.”

Ngay sau đó Quý Minh Nhuệ phát hiện hai người mà anh ta quen biết không những ở cùng tiểu khu với người báo án mà còn ở cùng một tòa nhà. Hoang đường hơn nữa là sau khi đi đến cửa thang máy, anh ta thấy cô gái ấn xuống phím số tầng… nói thầm sao cả số tầng cũng giống.

Khi hai người đang chờ thang máy thì thang máy cũng vừa vặn đi xuống.


Từ trong thang máy có hai người đàn ông bước ra, một người trong đó mặc đồng phục công ty nghiêng người, làm tư thế “mời” để người đàn ông còn lại ra ngoài trước.

Người đàn ông kia nói: “Căn hộ vừa rồi thực ra cũng được, chỉ là giá cao quá, ra giá cao thế kia…”

“Chính là hai hộ này.” Sau khi hai người đi thang máy lên, Nhậm Cầm không dám rời khỏi cửa thang máy nửa bước, chỉ ra xa, “Chính là bọn họ.”

“Cô chắc chắn mình không đi sai chứ?”

“Lầu trên của nhà mình sao tôi đi sai được.”

“…”

Quý Minh Nhuệ đứng ở tầng lầu quen thuộc nhìn bảng số nhà quen thuộc, rơi vào im lặng thật lâu, sau khi im lặng xong anh ta bước lên ấn chuông cửa của hai người.

Nhậm Cầm lo lắng nói: “Làm như này có khi nào quá lỗ m ãng không?”

Lỗ m ãng?

Anh ta đã kiềm chế lắm rồi.

Lần này anh ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài không phải để đến nhà anh em làm khách.

“Hai người mà cô nói…” Quý Minh Nhuệ giải thích với tâm trạng phức tạp, “Có phải một người đeo găng tay suốt ngày, người còn lại cười tủm tỉm cả ngày trông rất trêu hoa ghẹo nguyệt không?” Anh ta hơi ngừng lại, nói tiếp, “Tuy nói như này có thể nghe hơi khó tin, nhưng hai người này thực ra là cố vấn của đội điều tra hình sự thuộc cục Công an thành phố Hoa Nam.”

Nhậm Cầm: “…?”

Cô chớp mắt, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa, cố vấn… cục Công an?



10:30 phút.

Trì Thanh bị anh em gõ cửa nhà lấy lời khai.

Quý Minh Nhuệ: “Vì sao ông đe dọa con gái người ta?”


Trì Thanh không biết anh ta đang nói gì: “Nghe không hiểu, nói tiếng người.”

“Tôi nói, ông đe dọa cô ấy!”

Trì Thanh nhíu mày: “Đêm hôm khuya khoắt tự nhiên ông chạy đến nói lung tung gì vậy?”

Vừa rồi gửi tin nhắn cho Nhậm Cầm xong, Trì Thanh chờ lâu không thấy tin nhắn trả lời, anh chần chừ mãi, quyết định lại nói rõ ràng hơn một chút cho cô.

Anh tháo găng tay, lại tìm giao diện trò chuyện của Nhậm Cầm, gõ chữ: Mỗi một người phụ nữ sống một mình đều có thể trở thành người bị hại. Hi vọng cô có thể nâng cao ý thức an toàn, lắp một camera ở…”

Hai chữ “cửa nhà” còn chưa gõ xong thì tiếng chuông cửa vang lên.

Quý Minh Nhuệ: “Còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Ông nói những lời này với con gái, đó còn không phải đe dọa à?”

Trì Thanh đeo găng tay, không kiên nhẫn đứng ở cửa nhà, mí mắt cụp xuống, nhìn thoáng qua Nhậm Cầm đang trốn bên cạnh thang máy: “Này mà tính đe dọa sao? Tôi chỉ nhắc nhở cô ấy, mong cô ấy lắp camera, dạo này không an toàn.”

“…”

Giải Lâm đứng ở bên cạnh chờ thẩm vấn, hắn nghe xong câu này thì gần như hiểu tường tận đầu đuôi bèn nói xen vào: “Vậy cậu không thể nói đàng hoàng sao?”

Trì Thanh: “Tôi nói có câu nào có vấn đề à?”

“Người tình nghi” này hoàn toàn không nhận ra bản thân đã làm những gì.

Quý Minh Nhuệ kiểm soát tình hình: “Người tình nghi họ Giải, anh đừng nói chen vào, bản thân anh cũng có vấn đề đừng có chó chê mèo lắm lông. Nếu anh đã xen vào thì được, vậy tôi hỏi anh…”

Giải Lâm thật sự cũng đã thắc mắc về vấn đề vì sao Nhậm Cầm bỗng nhiên chạy đi, dù cô có nhìn thấy ảnh cũng không nên phản ứng như thế. Bây giờ anh biết được là do Trì Thanh đã làm nền trước, tất cả đều đã hợp lý. Anh ngắt lời: “Không cần hỏi, tôi gần như hiểu được chuyện là thế nào rồi. Cô ấy nhìn thấy ảnh đúng không? Hôm nay tôi có đến tổng cục một chuyến, ảnh mang về từ tổng cục, bọn họ bảo tôi phân tích.” Lúc Giải Lâm nói đến đây thì nhìn về phía Nhậm Cầm, “Có lẽ dọa cô rồi, nhưng cô chạy nhanh quá tôi chưa kịp phản ứng.”

“Còn cậu.” Giải Lâm quay sang Trì Thanh, tiếp tục câu nói vừa rồi Quý Minh Nhuệ chưa nói xong, “3 giờ khuya cậu đứng ở cửa nhà người ta làm gì?”

Nghe thấy câu hỏi này trên mặt Trì Thanh cuối cùng cũng có chút thay đổi.


Chuyện buổi tối nghe thấy âm thanh không thể nói, nếu như muốn tìm một lý do giải thích hợp lý…

Trì Thanh: “Ngủ không được nên đến tầng của cô ấy xem thử cửa nhà có lắp camera hay không, thấy chưa lắp mới muốn nhắc nhở cô ấy.”

Giải Lâm: “…” Tuy rất kỳ lạ nhưng không hiểu sao vẫn hợp logic.

Quý Minh Nhuệ: “…”

Nhậm Cầm: “…”

Một sự hiểu lầm, tâm trạng Nhậm Cầm bây giờ giống như may mắn sống sót sau tai nạn, còn tràn ngập lúng túng. Sao cô có thể ngờ rằng hai người ở tầng trên lại làm nghề này. Sau khi thay giày của mình lại, cô được ba người họ đưa về tầng dưới.

Khi thân phận của Trì Thanh từ “giống như bi3n thái” trở thành “cố vấn tổng cục” thì Nhậm Cầm bắt đầu xem xét lại lời nói mà Trì Thanh nói với cô trước đây. Một nhân vật lợi hại như thế không thể nào vô duyên vô cớ nói với cô như vậy.

Với lại dù hiểu lầm đã giải quyết thì sự lo lắng và nghi ngờ quanh quẩn trong đầu cô cũng chưa biến mất hoàn toàn…

Tiếng kêu buổi tối của Cao Cao, lon kẹo rỗng, dấu vết sau cổ.

Mà nói đến thì…

Sữa tắm trong nhà có phải cũng dùng nhanh hơn trước không?

Nhậm Cầm suy nghĩ miên man, cô cúi người mở tủ giày trong nhà ra định thay giày rồi bỏ vào, một giây trước khi bỏ vào cô nghe thấy Giải Lâm hỏi: “Dép lê dùng một lần trước đây cũng để ở vị trí góc trong bên trái tủ giày sao?”

Tay Nhậm Cầm ngừng lại.

Tủ giày ở huyền quan rất bình thường, là kiểu bình thường nhất, hằng ngày đóng cửa tủ giày lại thì sẽ không chú ý đến nó nữa cũng sẽ không nhớ rõ vị trí để cụ thể.

Giải Lâm: “Nếu như tôi không nhớ lầm thì cô cũng chưa từng đụng đến nó, bây giờ nó không thể nào nằm bên phải tủ, với lại trước đó còn lại bảy đôi, cô đếm lại xem.”

Một, hai, ba…

Nhậm Cầm đếm đi đếm lại tận mấy lần, dép lê dùng một lần trong tủ chỉ có sáu đôi.

“Anh Giải, có khi nào là anh… nhớ nhầm không? Trong đây chỉ có sáu đôi dép.” Nhậm Cầm nhìn mấy đôi dép dùng một lần hỏi.

Giải Lâm: “Dù tôi cũng mong là mình nhớ sai nhưng rất tiếc, tôi không thể nào nhớ sai được.”

Thực ra nếu như không phải Trì Thanh vẫn luôn âm thầm ám chỉ Nhậm Cầm phù hợp với điều kiện, tốt nhất nên lắp camera thì vừa rồi Giải Lâm cũng sẽ không để ý nhìn tủ giày.

Chỉ là có người bên cạnh luôn nhắc đến một khả năng nào đó khiến hắn cũng bất giác bắt đầu để ý. Vừa nhìn thì hắn phát hiện hình như đúng là có chỗ nào đó bất thường.


Nhậm Cầm: “…”

Cảm giác này khác hẳn với sự hoảng sự vừa rồi, chi tiết nhỏ không dễ bị chú ý này thường khiến người ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cảm giác hoảng sợ dần dần lan ra từng chút một.

Nhậm Cầm giữ tư thế thay giày, cô rõ ràng đang ở trong “nhà” của mình nhưng lại thấy lạnh từ đầu đến chân.

Giải Lâm một câu hai nghĩa nói: “Với lại tuy người họ Trì mắc bệnh ám ảnh sạch sẽ đứng ở cửa trong không muốn vào lắm có đôi khi hơi kỳ lạ, ngay cả việc người khác cười thật hay cười giả cũng không phân biệt được nhưng “cảm giác” luôn chính xác đến bất ngờ. Cô Nhậm, ngoại trừ cô thì rất có thể nhà cô còn có người khác đang tùy ý ra vào.”

Trì Thanh bị điểm danh: “…”

Anh cảm thấy đau đầu.

Anh biết ải của Giải Lâm rất khó qua.

Giải Lâm không chỉ nghi ngờ có người ra vào mà đồng thời cũng đang nghi ngờ anh.

Nhưng bây giờ Trì Thanh không rảnh để nghĩ cẩn thận việc này, cũng không có sức lực và tinh thần đối phó với hắn. Anh chỉ đang nghĩ: Ban ngày kẻ đó có đến đây?

Hắn ta đến làm gì? Bình thường hắn ta đều xuất hiện vào ban đêm, thời gian khác Nhậm Cầm cũng không ở nhà.

Chẳng lẽ hắn ta chỉ đến dạo vòng vòng thôi? Rất rõ ràng là điều này không có khả năng lắm.

Với lại điều quan trọng nhất là vì sao hắn lấy đi một đôi dép lê dùng một lần?

Quý Minh Nhuệ ở bên cạnh nghe đến đầu óc mơ hồ: “Vậy bây giờ chuyện như thế nào? Hiểu lầm của hai người họ đã giải quyết lại xuất hiện một kẻ bi3n thái vào nhà cô à?”

“Meoo~”

Cao Cao nằm trên sô pha nhìn chằm chằm bọn họ, phát ra một tiếng kêu nhỏ bé.

Đôi mắt to tròn vo ánh lên màu hổ phách, vòng đậm nhất trong con người là màu nâu thẫm, con ngươi phản chiếu tất cả bọn họ. Có lẽ hiện tại có thể trả lời vấn đề của bọn họ chỉ có một con mèo luôn được nuôi trong nhà, nhưng ngoại trừ kêu “meo” thì nó không nói được gì.

“Cô Nhậm.” Trì Thanh chợt hỏi, “Nếu như tiện thì cô có thể nói tỉ mỉ lúc cô chuyển đến thành phố Hoa Nam đã trải qua những gì không, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Mấy phút sau.

Nhậm Cầm ngồi trên sô pha, ba người Giải Lâm, Trì Thanh với Quý Minh Nhuệ ngồi đối diện với cô, mọi người tiến hành một buổi thẩm vấn đơn giản.

Cao Cao nhảy lên người cô, cô sờ Cao Cao, chậm rãi nói: “Đầu tháng này tôi chuyển đến thành phố Hoa Nam, tôi còn nhớ hôm đó bầu trời mờ mịt. Tôi đi chuyến tàu đó, rạng sáng thì đến ga. Lúc kéo hành lý bước ra, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, tôi ngồi ở một cửa hàng thức ăn nhanh đến khi trời sáng. Vì hôm đó phải đến cửa hàng báo cáo cho nên tôi vừa ngồi chờ vừa trang điểm trong cửa hàng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi