NHÂN CÁCH NGUY HIỂM

Dịch: LTLT

Thời gian đã rất muộn, sau khi Trì Thanh quay về phòng thì được thông báo anh có thể về nhà nghỉ ngơi. Anh cũng không khách sáo, xoay người đi về luôn. Quý Minh Nhuệ cầm chìa khóa xe, đi ở sau gọi với theo: “Chờ chút, tôi cũng phải về một chuyến, đúng lúc tôi đưa ông về.”

Quý Minh Nhuệ đưa Trì Thanh về trước. Đường sá thông suốt, đường chân trời ánh lên màu trắng bạc. Anh ta định nói “người đối diện nhà ông vừa hỏi tôi rất nhiều vấn đề liên quan đến ông” thì nghe thấy ông nội ngồi ở ghế sau chợt hỏi: “Ông có biết vì sao trước đây tên họ Giải không làm cố vấn nữa không?”

Trì Thanh lại hỏi thêm một câu: “Trước đó ông nói anh ta làm cố vấn là lúc nào, mười năm trước à?”

“…?”

Vô-lăng trong tay Quý Minh Nhuệ suýt nữa trượt đi.

Trì Thanh chưa từng có hứng thú với ai, Quý Minh Nhuệ quen biết anh nhiều năm như vậy ngay cả tên bạn cùng lớp bạn cùng trường đều chưa bao giờ xuất hiện trong miệng của anh, bây giờ thế mà chủ động hỏi về Giải Lâm.

Ban đầu Quý Minh Nhuệ chưa từng nghe đến cái tên Giải Lâm nên biết rất ít về hắn. Nhưng mà bên cạnh anh ta lại có một fanboy của Giải Lâm, với lại quan hệ của Giải Lâm với anh Bân cũng rất tốt cho nên dần dần anh ta cũng coi như nắm được kha khá tin tức của Giải Lâm: “Đúng, mười năm trước, lúc anh ta học cấp hai, Nghe nói lúc anh ta đi học thì ngày nào cũng nhận được thư tình, trên app Confession* của trường đều là tên của anh ta, bây giờ còn có thể nhìn thấy.” (*một ứng dụng để mọi người bày tỏ cảm xúc suy nghĩ của mình, giống như các trang confession nhưng nó là app)

“Anh trai của anh ta và ban giám hiệu trường suốt ngày lo lắng anh ta yêu sớm với mấy cô gái trong trường.”

“Có hẹn hò hay chưa thì tôi không rõ, trông dáng vẻ của anh ta không giống chưa từng yêu đương.” Quý Minh Nhuệ bày tỏ, “Không phải còn đeo nhẫn cả ngày sao? Có vẻ nợ đào hoa bên ngoài đếm không hết.”

Trì Thanh: “…”

Anh không muốn hỏi chuyện này. Với lại, cái nhẫn cũng không phải như Quý Minh Nhuệ nghĩ.

Nhưng Trì Thanh vẫn nắm được từ khóa trong câu trả lời của Quý Minh Nhuệ: “Anh trai của anh ta?”

Quý Minh Nhuệ liếc nhìn kính chiếu hậu, xem đằng sau có xe không, vừa rẽ vừa nói: “Anh trai anh ta tên Giải Phong, mất mười năm rồi… Vì sao trở thành “cựu” cố vấn tôi vẫn không biết nhưng tôi nghe người ta nói là kết quả đánh giá tâm lý năm đó của anh ta hình như có chút vấn đề.”

Quý Minh Nhuệ còn một câu chưa thể nói được: Hai người muốn tìm hiểu đối phương như thế, không bằng ngồi xuống mặt đối mặt trò chuyện.

Sau khi vụ án kết thúc, tin tức hung thủ bị bắt nhanh chóng được truyền ra, mây mù bao trùm trên bầu trời hai tiểu khu Thiên Thụy và Dương Viên liên tục cả tháng cuối cùng cũng tản đi. Nhậm Cầm làm xong lời khai, trời sáng mới về đến nhà. Cô đứng ở cửa nhà mở đèn lên, Cao Cao chạy từ phòng ngủ ra ngoài đón cô. Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt mèo mướp vào trong lòng.

Nhóm của Quý Minh Nhuệ giúp đỡ điều tra trong vụ án lần này biểu hiện xuất sắc nên nhận được tuyên dương, sau đó tiếp tục tập trung vào công việc hòa giải của đồn công an. Cô bạn gái tuyên bố muốn nhảy lầu cuối cùng cũng đã chia tay, Quý Minh Nhuệ an ủi cô trong điện thoại: “Cô gái à, không có gì ghê gớm cả, đàn ông hai chân còn không dễ tìm sao? Sống cho tốt, hà tất gì vì một gã đàn ông không yêu cô mà đi tìm cái chết. Cuộc đời con người là một đoạn hành trình, cô coi như hắn ta xuống xe trước đi.”

Quý Minh Nhuệ vô cùng thuần thục nói đến đây thì nhớ đến Dương Chân Chân ngồi khóc trong quán bar một tháng trước.


Trước đây, anh ta hòa giải đều là tùy ý nói chút lý lẽ cuộc sống, nhưng lần này thì không giống, anh ta tràn đầy cảm xúc nói: “Cô gái à, cuộc đời của cô còn đang tiếp tục, cho nên đừng khóc nữa.”

Mà sau khi kết án, Trì Thanh có thời gian rảnh, lại tiếp tục tư vấn tâm lý bị gián đoạn trước đây. Hẹn với bác sĩ Ngô xong, anh đeo găng tay ra ngoài.

“Xin chào anh Trì, lâu rồi không gặp anh.” Tiếp tân cười nói, “Vẫn là phòng cũ, vào trong đi thẳng là được. Chắc bác sĩ Ngô đang ở trong phòng tư vấn.”

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ lần đầu tiên Trì Thanh mở cánh cửa phòng tư vấn này ra. Thời gian hai tháng hơn này, anh bất ngờ trải qua hai vụ án, cùng lúc đó cũng gặp được một tên điên. Tất cả những thay đổi này dường như đều bắt đầu từ lần đầu tiên anh mở cánh cửa phòng tư vấn này.

Trì Thanh cong ngón tay, gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Vào đi.”

Giải Lâm ngồi ở chỗ của bác sĩ Ngô, quyển sách trong tay lúc này đổi thành quyển “Bệnh tâm thần học”. Thấy Trì Thanh mở cửa bước vào hắn chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào: “Ngồi đi.”

“…”

Cảnh tượng này hình như từng nhìn thấy.

Trì Thanh hỏi: “Sao lại là anh?”

Giải Lâm khép sách lại, tối qua hắn ở tổng cục chờ đến rất muộn, nhưng hôm nay xuất hiện ở phòng tư vấn vẫn không quên thay quần áo, đầu tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ, trình độ tinh tế giống như một con công xòe đuôi bất cứ lúc nào: “Đừng hiểu lầm, lần này là bác sĩ Ngô tìm tôi đến.”

Giải Lâm thấy vẻ mặt của anh hình như không tin: “Trước khi đến, tôi cũng không biết cậu ở đây, cậu cũng hẹn 10 giờ à?”

Trì Thanh: “Nếu không phải thì vì sao tôi lại xuất hiện ở đây lúc 10 giờ? Đi dạo à?”

Đang nói chuyện thì bác sĩ Ngô mới lững thững đi đến: “Xin lỗi, vừa rồi đến phòng pha nước. Haiz, tôi có tuổi rồi, bình giữ nhiệt không thể rời khỏi người. Các cậu chờ bao lâu rồi?”

Xưng hô “các cậu” này vừa nói ra đã chứng minh Giải Lâm không nói dối.

Quả thực, tình hình hôm nay là bác sĩ Ngô tạo ra.

Về phần có ý đồ gì, e là chỉ có bản thân bác sĩ Ngô biết.


“Lần này tìm các cậu đến cũng là có vài lời muốn nói với các cậu.”

Bác sĩ Ngô mở nắp bình giữ nhiệt, mở ly ra để nước bên trong nguội lại một chút. Ngồi lên chỗ mà Giải Lâm đã nhường lại, chính thức bắt đầu buổi nói chuyện. Ông chân thành cảm thán: “Hai người các cậu có thể nói là nút thắt hiếm có mà tôi gặp được trong sự nghiệp.”

Trì Thanh: “…”

Giải Lâm: “…”

“Vậy nên tôi thay đổi ý tưởng điều trị.” Bác sĩ Ngô nói, “Tôi định sắp xếp hai cậu lại với nhau, tiến hành chữa trị theo tính tổ hợp. Đây là chuyện độc nhất trong kinh nghiệm chữa trị của tôi từ trước đến nay. Một cộng một không chừng có thể lớn hơn hai. Tôi mong hai cậu có thể kề vai sát cánh.”

Lời cuối cùng của bác sĩ Ngô là nói với Trì Thanh: “Trước đó, Giải Lâm có báo với tôi là chữa trị phối hợp giữa hai người tạm thời bị cắt đứt. Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi cho rằng cậu không thể từ bỏ một tia hi vọng, thái độ chữa trị phải tích cực lên.”

Bởi vì trạng thái mất kiểm soát đã kết thúc.

Trì Thanh lặng lẽ trả lời trong lòng.

Giải Lâm quan tâm đ ến cảm xúc của bác sĩ Ngô, vì không để ông lúng túng nên phụ họa: “Bác sĩ Ngô nói rất đúng, thái độ chữa trị phải tích cực.”

Trì Thanh không quan tâm người khác có lúng túng hay không, dù có lúng túng thì anh cũng không nhìn ra được. Anh vô cùng tỉnh táo từ chối: “Nếu như bác sĩ cảm thấy trình độ của mình không thể đảm nhiệm công việc này thì tôi có thể rời khỏi phòng khám này, tìm một người có năng lực hơn.”

Bác sĩ Ngô: “…”

Giải Lâm vẫn mỉm cười hòa giải: “Không sao, cậu ấy nói chuyện như thế đó, bác sĩ bắt đầu luôn là được.”

Mới đầu bác sĩ Ngô không hiểu Giải Lâm lấy đâu ra tự tin đó, ông nói thầm cậu họ Trì này trông không giống người sẽ nể mặt ông. Nếu như cậu ấy nói muốn đi thì sẽ đi thật, với lại đầu cũng không ngoảnh lại. Ngay sau đó, ông thấy Giải Lâm rất không sợ chết nắm lấy cổ tay Trì Thanh đang buông thõng bên người.

Đây là để người ta muốn đi nhưng không đi được à?

Trì Thanh: “Buông ra.”

Giải Lâm: “Nể mặt đi, thử xem.”


Trì Thanh: “Không cần phải thử.”

“Sao lại không cần thử?”

“Lãng phí thời gian.”

“Thử còn chưa thử.” Cuối cùng Giải Lâm nói, “Sao cậu biết không tác dụng? Tôi thấy bữa cơm lần trước ở nhà Nhậm Cầm cũng rất có ích. Dù sao cũng tốt hơn cậu quay đầu về nhà sau đó tiếp tục xem phim tình cảm một mình.”

Chi tiết phim tình cảm này là hôm qua hắn nghe ngóng được từ miệng Quý Minh Nhuệ.

“Bình thường ở nhà cậu ấy làm gì, chơi game à?”

“Chưa từng thấy cậu ấy chơi game. Cậu ấy không thích mấy thứ đó, cảm thấy trẻ con. Nếu bình thường thì cậu ấy thích ngồi trong phòng khách xem phim.”

“Xem phim?”

“Đặc biệt là phim tình cảm, mấy phim tào lao, khóc gọi cha gọi mẹ cả ngày ấy. Cũng không biết cậu ấy nghiên cứu thứ này làm gì.”

Trì Thanh không muốn thừa nhận hắn nói có đôi chỗ có lý, miệng vẫn nói “buông ra” nhưng thái độ lại hơi thay đổi, lúc này Giải Lâm mới buông tay.

Trò chơi tương tác tâm lý của bác sĩ Ngô rất đơn giản, chỉ là phát cho hai người mỗi người một tờ giấy trắng, bảo bọn họ viết ấn tượng về đối phương: “Có thể là ưu điểm, có thể là khuyết điểm, cũng có thể là một vài đặc điểm tính cách.”

Đây là phương pháp rất hay dùng, coi như mở màn tiếp xúc đơn giản cho hai người, để bọn họ đối diện thường không nói ra được gì nhưng có đôi khi ngòi bút đặt lên giấy lại sẽ có hiệu quả không ngờ.

Lúc Trì Thanh viết nét bút đầu tiên thì phát hiện trong đầu mình xuất hiện rất nhiều từ, ví dụ như “có thiên phú phá án”, “rất hiểu người khác cũng rất giỏi nói chuyện với mọi người”, “rất phiền phức nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được”,…

Anh không ngờ mình lại biết về Giải Lâm nhiều đến thế.

Nhưng để anh viết những điều này ra anh vẫn không làm được. Cuối cùng tổng hợp suy nghĩ lại, anh viết ra hai chữ: Tên điên.

“Không thể viết tốt một chút à?” Giải Lâm nói, “Chắc ưu điểm của tôi rất rõ ràng nhỉ, không đến mức khó tìm.”

Bây giờ hai người ngồi song song với nhau, giống như bạn cùng bàn thời học sinh, chỉ cần nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy người bên cạnh đang viết gì.

Đầu bút của Trì Thanh hơi khựng lại: “Quay đầu về.”

Giải Lâm: “Cậu viết điểm tốt thì tôi quay đầu lại.”


Trước đây Trì Thanh làm gì trải qua chuyện thế này. Lúc anh đi học, bạn cùng bàn chưa từng dám lên tiếng, nghiêm chỉnh tuân chủ đường phân chia vô hình trong không khí. Lúc không cẩn thận chuyền bài thi đến bàn học của anh thì cậu ta sợ hãi đến khóc: “Tôi không cố ý đâu, xin lỗi bạn Trì Thanh, cậu có thể đừng đánh tôi không?”

Dù Trì Thanh từng chứng tỏ mình sẽ không đánh người nhưng tính tình quái gở của anh, cộng thêm gương mặt u ám quanh năm thì có nói ra cũng chẳng ai tin.

Người họ Giải bên cạnh còn đang lải nhải: “Khó nghĩ đến thế sao? Đầu tiên là trông đẹp trai, ba chữ này không cần tôi nói rồi nhỉ?”

Trì Thanh: “…” Ồn chết đi được.

Thế là Trì Thanh hiếm khi làm một việc vô cùng trẻ con, anh thêm hai chữ “rất phiền” đằng sau hai chữ “tên điên”.

Sau khi nối lại thì thành “tên điên rất phiền” Giải Lâm im miệng luôn.

Bác sĩ Ngô lại nói với bọn họ rất nhiều vấn đề liên quan đến tâm lý học, cuối cùng trước khi buổi tư vấn kết thúc, ông nói: “Nội dung trên tờ giấy vừa rồi nếu các cậu thấy hứng thú có thể trao đổi với đối phương để xem.”

Giải Lâm đã xem từ sớm cho nên nhét tờ giấy được gấp rất ngay ngắn chỉnh tề trong tay mình vào trong tay Trì Thanh. Sau đó, hắn tiếp tục nói lý thuyết tâm lý học vừa rồi với bác sĩ Ngô. Hắn không giống đến chữa trị mà lại giống như đến học thêm.

Trì Thanh không hứng thú nhìn trộm người khác viết gì, cho nên mới nãy Giải Lâm ngồi bên cạnh viết anh chẳng buồn nhìn. Anh chỉ nhớ nhìn thoáng qua thì thấy tốc độ ngừng bút của hắn rất nhanh, chắc không viết quá nhiều chữ.

Trì Thanh nghĩ thế nên không vội mở giấy ra. Anh nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với anh.”

Giải Lâm nghiêng đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

“Chuyện trợ lý…”

Trước đây Trì Thanh đã định nhắc chuyện trợ lý rồi. Bây giờ anh không cần chữa trị, vụ án cũng đã kết thúc, chức vụ trợ lý này vốn là đảm nhiệm tạm thời…

Trì Thanh còn chưa kịp nói xong thì bác sĩ Ngô ngắt lời: “Xem cái trí nhớ của tôi này, có thứ này quên đưa cho các cậu.”

Bác sĩ Ngô mở hộc bàn, lấy ra một túi gì đó được bọc lại bằng giấy gói màu vàng, từng viên từng viên hình tròn được đựng bên trong cái túi đó: “Sô-cô-la vợ tôi tự làm, nhiều quá nên bảo tôi cầm một ít đến đây. Mấy cậu nếm thử đi, đều là các vị khác nhau.”

Trì Thanh định nói không cần, nhưng bác sĩ Ngô lại nhiệt tình quá mức, nhét luôn sô-cô-la vào trong tay anh.

Giải Lâm lại nghe theo lấy một viên: “Vị hạt phỉ* à? Nếu không nói thì thật sự không nếm ra được là tự làm, tay nghề quả thực rất được.” Giải Lâm lại nhìn sang Trì Thanh, “Không ăn sao?” (*Hạt phỉ hay nhiều người còn gọi là quả phỉ, là loại hạt có phần vỏ cứng bên ngoài và phần nhân bên trong có màu trắng, hơi giống hạt dẻ)

Trì Thanh mở giấy gói, viên sô-cô-la màu đen trông vô cùng bình thường, không khác gì nhiều sô-cô-la bình thường bán ngoài thị thường. Trì Thanh muốn phản ứng cho có. Cuối cùng viên sô-cô-la bình thường này lại thể hiện một khía cạnh không bình thường của nó, một mùi rượu Brandy* nồng đậm phá tan lớp ngoài, chui ra khỏi sô-cô-la. (*Rượu Brandy được hiểu là tên gọi chung của các loại rượu mạnh (spirit) có độ cồn trung bình 40 độ trở lên. Rượu được chế biến từ chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.)

“…”

Bác sĩ Ngô nói đúng, hương vị của túi sô-cô-la này khác nhau, và anh thì quên mất trong các loại sô-cô-la trên thế giới có một loại gọi là sô-cô-la nhân rượu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi