NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

9 giờ 46 phút tối Thời Miểu mới phẫu thuật xong, ca phẫu thuật kép kiểu A này kéo dài gần 8 tiếng đồng hồ. Chủ nhiệm mổ chính, cô trợ giúp.

Quay lại phòng khoa, đồng nghiệp đã gọi đồ ăn ngoài cho cô.

Thời Miểu vừa mới cắn được hai miếng thì đàn anh trực ca đêm tối nay đi vào.

“Chủ nhiệm bảo em ăn xong đến văn phòng của thầy.” Một tay Hà Văn Khiêm để ra sau đánh vào cổ, ngồi xuống trước máy tính.

Thời Miểu hơi dừng lại: “Chủ nhiệm vẫn chưa về ạ?”

“Chưa.”

Chủ nhiệm đặc biệt ở lại tìm cô nói chuyện, không phải chuyện nhỏ.

Thời Miểu không quan tâm đến bữa ăn nữa, bỏ đũa xuống rút mấy tờ giấy ra đứng dậy.

Hà Văn Khiêm thấy vậy hạ tay xuống, “Không cần vội, em cứ ăn từ từ. Chủ nhiệm cũng đang ăn cơm.” Anh ấy nhỏ giọng nói, “Tổ tông mới đến cáo trạng em, trước mặt những đồng nghiệp khác trong khoa. Cụ thể cáo trạng gì anh không hỏi. Chủ nhiệm tìm em có thể là vì chuyện này.” 

Tổ tông mới đến mà đàn anh nhắc tên là Khương Dương, con trai viện trưởng Khương, mới đến khoa ngoại tim mạch không lâu. Bình thường hai người cũng không tiếp xúc nhiều với nhau, cũng không có quan hệ dây mơ rễ má gì.

Bây giờ cô là bác sĩ nội trú của khoa ngoại tim mạch, phụ trách sắp xếp các ca làm việc. Khương Dương cáo trạng cô tám chín phần là không hài lòng với ca trực đêm mà cô sắp xếp.

Ngoài cái này ra thì cô không nghĩ ra được mình đã đắc tội Khương Dương ở chỗ nào khác.

Tùy cơ ứng biến vậy.

Thời Miểu vừa ăn mì gạo vừa mở điện thoại ra, hai tiếng trước mẹ có gọi điện thoại cho cô, cô gọi lại.

“Mẹ, con vừa mới phẫu thuật xong.”

Triệu Mạch Nhân quan tâm hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”

“Đang ăn ạ.”

Ba bữa con gái rất khó ăn đúng giờ, có lúc gặp phải ca phẫu thuật gấp nói không chừng cơm trưa đến tối mới có thể ăn, Triệu Mạch Nhân vừa đau lòng lại chả có cách nào.

“Ngày mai con có thể nghỉ ngơi bình thường được không?” Triệu Mạch Nhân hỏi.

Thời Miểu: “Vâng ạ.” Làm bác sĩ nội trú chỉ có một ngày cô không cần phải ở trong bệnh viện, ngày đó đối với cô mà nói vô cùng quý giá, cô hỏi mẹ có chuyện gì.

Triệu Mạch Nhân: “Ngày mai qua đây ăn cơm, không phải con nói con chán đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện rồi sao. Mẹ bảo dì làm thêm mấy món cơm nhà cho con đổi khẩu vị.”

Thời Miểu không hề suy nghĩ: “Con không qua đâu.”

Điện thoại im lặng mấy giây.

Triệu Mạch Nhân thấp giọng nói: “Qua đây đi, chỉ có mình mẹ ở nhà.”

Cô không muốn qua đó bởi vì ngôi nhà đó của mẹ không phải của bà.

Lúc còn nhỏ bố mẹ l y hôn, sau đó mẹ tái hôn, đối phương là nhà quyền quý.

Không lâu sau khi bố mẹ l y hôn người nào người nấy cũng lập gia đình mới, cô và anh trai do ông bà nội nuôi lớn. Đến kỳ nghỉ lễ mẹ sẽ đón cô đến căn nhà mới tái hôn ở vài ngày.

Công bằng mà nói thì bố dượng đối xử với cô khá tốt, khách khí.

Nhưng dù sao cô cũng là người ngoài, đến nhiều cũng làm phiền.

Triệu Mạch Nhân nói thật: “Qua đây ăn cơm tiện thể nói chuyện của con, đối tượng xem mắt trước đó giới thiệu cho con con nói không phù hợp với tiêu chuẩn của con.”

Dù sao thì cũng không hài lòng, “Lần này mẹ hoàn toàn chọn theo tiêu chí chọn bạn đời của con.”

Thời Miểu ngắt lời mẹ: “Mẹ, con quên nói với mẹ con có bạn trai rồi.”

Triệu Mạch Nhân bất ngờ: “Vậy sao, bắt đầu yêu nhau khi nào thế.”

“Không yêu, đăng ký kết hôn rồi ạ.”

Hà Văn Khiêm ngồi đối diện cười vui vẻ, anh ấy không ngờ Thời Miểu lại trả lời trưởng bối qua loa như vậy. Người khác không rõ nhưng anh ấy còn không biết sao, hai tuần nay Thời Miểu không rời khỏi bệnh viện nửa bước, ngoại trừ bệnh nhân người nhà, không có bất cứ ai khác giới đến khoa tìm cô cả. Lần trước Thời Miểu nghỉ hai tuần trước, vốn dĩ có thể nghỉ ngơi một ngày, kết quả hơn 8 giờ sáng lại bị gọi lại bệnh viện phẫu thuật.

Lấy đâu ra thời gian đi đăng ký kết hôn chứ?

Thời Miểu tiếp tục nói với điện thoại: “Con không nhớ đăng ký kết hôn ngày nào, đợi một chút con xem xem.”

“…..”

Hà Văn Khiêm suýt chút nữa bật cười, sau đó thấy Thời Miểu đứng dậy đi tìm túi của mình. Lúc quay lại trong tay cô cầm một cuốn sổ màu đỏ, anh ấy nhìn thấy ba chữ giấy kết hôn to đùng, mắt không khỏi mở to.

Anh ấy hiểu Thời Miểu, không thể nào đi làm giả sổ được.

Thời Miểu lật ra xem, nói với mẹ ngày cụ thể đi đăng ký.

Hà Văn Khiêm vội vàng xem lịch trên điện thoại, chính là hôm hơn 8 giờ cô bị gọi lại bệnh viện.

Cô đi đăng ký kết hôn rồi?

Chuyện quan trọng như kết hôn sao đến chỗ cô lại đơn giản như thay quần áo, rửa tay vậy.

Thời Miểu gập cuốn sổ lại, giây sau lại mở ra nhìn thêm mấy cái.

Đừng nói mẹ ngạc nhiên không nói nên lời, vừa rồi lúc lấy sổ kết hôn ra chính cô còn hoảng hốt, cô vậy mà kết hôn rồi.

Đầu bên kia điện thoại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Triệu Mạch Nhân từ bất ngờ đến sốc, khó chấp nhận được việc con gái kết hôn chớp nhoáng nhưng lại không nỡ tức giận với con gái, bà cố gắng bình tĩnh lại: “Ngày mai gọi cả người yêu con, cùng nhau ăn cơm.”

Thời Miểu: “Trước khi đăng ký kết hôn bọn con đã nói rõ trong vòng nửa năm không gặp phụ huynh.” Bởi vì hai bên vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, không vội gặp phụ huynh.

Triệu Mạch Nhân lại nhượng bộ: “Vậy trước tiên không ăn cơm, mẹ nhìn từ xa là được.”

“Gần đây anh ấy ở bên nước ngoài.” Có lẽ là ở nước ngoài nhỉ? Không liên lạc nên Thời Miểu không chắc chắn.

Lòng Triệu Mạch Nhân chùng xuống: “Cậu ta làm gì? Không cùng ngành với bọn con sao?”

Nếu như con gái kết hôn chớp nhoáng với đồng nghiệp, bà miễn cưỡng có thể hiểu được, dù sao sớm chiều bên nhau cũng có chút tình cảm.

Thời Miểu: “Không phải cùng ngành, anh ấy làm kinh doanh, ông chủ công ty niêm yết, bằng tuổi với anh trai con.”

Cô bảo mẹ yên tâm: “Ngoại trừ không có tình cảm ra, anh ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu bạn đời của con.” EQ, IQ, năng lực và ngoại hình đều không tìm ra được chỗ để chê, quan trọng nhất có một điểm khiến cô rung động nhất chính là đối phương không yêu cầu cô phải chăm sóc gia đình, cô có thể toàn tâm toàn ý bận sự nghiệp của mình.

Triệu Mạch Nhân hỏi: “Công ty tên là gì?”

Nói ra tên tập đoàn cũng tương đương với việc nói thẳng với mẹ anh ấy là ai.

Có điều cô cũng không có ý giấu diếm.

Thời Miểu: “Con chụp sổ kết hôn cho mẹ xem. Con cúp máy trước đây.”

Nghe được tên đối tượng kết hôn hoàn hảo như vậy, Hà Văn Khiêm dần dần không cười nổi nữa. Thời Miểu không chỉ là đồng nghiệp của anh mà còn là đàn em đồng môn của anh. Hai người đều cùng học chủ nhiệm, anh còn từng dẫn dắt Thời Miểu, tình cảm khác hẳn so với đồng nghiệp khác.

Thấy Thời Miểu cúp máy, anh ấy vội hỏi: “Em với chồng em sao quen nhau thế?”

“Bạn giới thiệu.”

“Một chút cơ sở tình cảm cũng không có, em thậm chí còn không hiểu người ta. Thời Miểu, sao em dám đăng ký kết hôn?”

“Duyên phận.” Thời Miểu chỉ có thể tổng kết lại mình kết hôn chớp nhoáng trong hai từ duyên phận.

Hà Văn Khiêm nhìn đàn em mấy giây, mở cuộc trò chuyện với vợ mình ra, chuyển tiếp một trong số những liên kết đó cho Thời Miểu.

Thời Miểu mở ra xem, tiêu đề tin tức rất bắt mắt ‘Cứ nghĩ đó là một người yêu hoàn hảo nhưng lại không ngờ đó là một kết hoạch lừa đảo* tinh vi’.

(Lừa đảo*: tên gốc tiếng Trung là 杀猪盘, đây là một từ thông dụng trên Internet, là tên gọi phổ biến được các nhóm lừa đảo sử dụng để hẹn hò trực tuyến và lừa đảo kết hôn)

Miệng cô giật giật, cuối cùng bật cười.

Mặt Hà Văn Khiêm nghiêm nghị: “Em đừng có mà cười, không phải anh không muốn em sống tốt, vợ anh có năm nào mà bọn họ không gặp mấy vụ kiểu như này chứ? Cô ấy bảo anh chuyển cho đồng nghiệp bên cạnh xem, anh còn coi như không có chuyện gì đấy.”

Vợ đàn anh là cảnh sát, anh ấy chịu ảnh hưởng từ vợ nên thi thoảng lại nói cho những đồng nghiệp trong khoa nghe mấy vụ án phòng chống lừa đảo. Đàn anh có ý tốt nhắc nhở, Thời Miểu cảm ơn, sau đó bổ sung: “Ch…—” Chữ chồng thật sự không thể nào gọi ra được, “Người yêu em là người chính trực.”

Hà Văn Khiêm: “…..”

Anh ấy còn có thể nói gì đây, hất cằm với bát mì chua cay của cô, “Mau ăn đi, mì nở rồi.”

Thời Miểu chụp ảnh cuốn sổ kết hôn cho mẹ, bỏ điện thoại xuống cất cuốn sổ kết hôn đi. Vội vàng giải quyết nốt bữa tối, thu dọn bàn sạch sẽ, vứt thứ nên vứt vào thùng rác sau đó đến văn phòng của chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm, thầy tìm em ạ?”

Cố Xương Thân đang ăn cơm hộp, ngẩng đầu: “Nhanh vậy đã ăn xong rồi sao?” Sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

“Khương Dương cáo trạng em ạ?”

“Thông tin nhanh đấy nhỉ.”

“Cậu ta cáo trạng căn bản không có ý định giấu, em không muốn biết cũng khó.”

Bởi vì chủ nhiệm là thầy của chính mình, cô muốn nói cái gì cũng không cần phải nhìn trước ngó sau: “Khương Dương cáo trạng gì em vậy ạ?”

Cố Xương Thân chỉ nói: “Ca đêm đầu em sắp xếp lại đi.”

Quả nhiên là bởi vì ca sắp xếp ca trực.”

Thời Miểu kiên trì: “Em không hề nhắm vào cậu ta, tháng sau thậm chí cậu ta còn ít hơn em một ca trực đêm.”

“Không nói em nhắm vào cậu ta. Ở các khoa khác Khương Dương đều luân chuyển, thỉnh thoảng mới trực ca đêm một lần, cậu ta đã quen với việc này, kết quả đến chỗ em cậu ta lại bị xếp cho trực mấy ca đêm.”

Ông hy vọng Thời Miểu và Khương Dương có thể sống chung hòa hợp với nhau, dù sao thì viện trưởng Khương cũng tốn bao công sức bồi dưỡng con trai, sau này đương nhiên sẽ dùng toàn bộ nguồn lực để nâng đỡ cậu ta, mà chính Khương Dương cũng có tài, tiền đồ hai năm rõ mười.

Đương nhiên quả thật thì Khương Dương có mấy cái tật nhỏ đến ch ó cũng chê, nhưng không phải không chữa được.

Muốn thay đổi Khương Dương không phải chuyện một sớm một chiều, phải làm từng bước một.

Cố Xương Thân ăn hòm hòm, cất hộp cơm đi, chuyển chủ đề: “Hôm qua cô còn hỏi em, bảo thầy chuyển lời đến em, một năm bác sĩ nội trú trôi qua được gần một nửa rồi, tương lai tươi sáng sắp đến gần.”

Thời Miểu: “…..”

Chủ nhiệm quá hiểu cô, thời điểm mấy chốt sẽ chuyển chủ đề nói đến cô giáo, cô không còn tức giận nữa. Có thể được Cố Xương Thân tài giỏi của khoa ngoại tim mạch dẫn dắt, một nửa là do thiên phú của cô, một nửa là công lao của cô giáo.

Lúc còn trẻ cô giáo đã quyết chí trở thành bác sĩ khoa ngoại tim mạch nhưng đáng tiếc khi đó không có thầy hướng dẫn nào đồng ý dẫn dắt cô, cuối cùng cô chọn khoa nội tim mạch.

Trong thời gian cô thực tập ở khoa nội tim mạch, nhận được sự tán thưởng của cô giáo, cô giáo biết cô muốn trở thành bác sĩ khoa ngoại tim mạch vậy là đã giới thiệu chồng mình là Cố Xương Thân cho cô. Kể từ bấy giờ cô và Cố Xương Thân mới có duyên phận thầy trò rất nhiều năm.

Cô giáo không chỉ là quý nhân trên con đường học y của cô mà lúc làm việc cũng rất hay dẫn dắt cô. Sợ cô tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, không chấp nhận được một số hành động vì vậy mà ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Thời Miểu chỉ đành thỏa hiệp, đứng dậy: “Chủ nhiệm, thầy về sớm đi, em đi sắp lại ca trực đêm.”

Cố Xương Thân xua xua tay, ra hiệu cô đi làm việc.

Thời Miểu ngồi trước máy tính cả nửa ngày, không thể nào sửa được, chỉ đành chia một nửa ca đêm tháng sau vốn thuộc về Khương Dương sang cho chính mình.

Điện thoại kêu, bên cấp cứu gọi cô qua cấp cứu.

Một đêm có hai bệnh nhân nhập viện, bận rộn đến 3 giờ sáng.

Khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc, đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh, phải dậy giao ca sớm.

Đồng nghiệp mang đồ ăn sáng đến cho cô, hai cốc cà phê, một lồng bánh bao hấp. Thời Miểu đang ăn, Hà Văn Khiêm từ ngoài phòng bệnh quay lại: “Người nhà giường số 6…. haizz.” Thở dài.

Giường số 6 là một trong số những bệnh nhân mới đến trong ca của bọn họ.

Thời Miểu hỏi: “Sao vậy anh?”

Hà Văn Khiêm: “Một lời khó nói hết, đang cãi nhau với người nhà bệnh nhân khác cùng phòng. Em nói xem vừa mới vào có thể cãi nhau lớn đến mức nào, mới sáng sớm y tá đã bị chọc tức đến phát khóc.”

“Đúng rồi, bệnh nhân này em sắp xếp cho ai đấy?” Anh ấy hỏi.

Thời Miểu: “Bác sĩ quản lý giường số 6 chính là Khương Dương.”

Hà Văn Khiêm: “…..”

Giao ca xong, cuối cùng cô cũng có được một ngày nghỉ hiếm hoi, có điều điện thoại của cô lúc nào cũng phải mở.

Ra khỏi bệnh viện Thời Miểu không còn sức đi đến trạm tàu điện ngầm, cô gọi xe. Dựa vào ghế xe, nhìn nhóm người vội vàng kịp giờ đi làm bên ngoài cửa xe. Mấy lần cô muốn để cho đầu mình trống không nhưng thỉnh thoảng cái tên Khương Dương lại nhảy ra.

Trực ca đêm thay Khương Dương không phải là kế hoạch dài lâu, cô sợ bản thân ngày nào đó đột tử mất. Nhưng phân chia lịch trực ca đêm vốn dĩ thuộc về Khương Dương cho những đồng nghiệp khác sẽ đắc tội người ta.

Phẫu thuật và nghiên cứu khoa học chưa bao giờ là vấn đề với cô, những mối quan hệ giữa người với người phức tạp ở trong khoa lại làm cô đau đầu.

Đang suy nghĩ Thời Miểu nghĩ đến người chồng kết hôn chớp nhoáng Mẫn Đình của mình.

Mẫn Đình quản lý một tập đoàn lớn như vậy, chắc hẳn có thể xử lý bất cứ quan hệ giữa người với người nào, cô đi tìm anh xin lời khuyên vậy.

Từ khi đăng ký kết hôn hai người không liên lạc với nhau.

Thời Miểu mở khung trò chuyện với anh ra: Anh đi công tác về chưa?

Lời của tác giả: Đã lâu không gặp mọi người rồi~~~

Cuốn này là kiểu tình yêu chậm rãi, những ngày bình thường sau khi kết hôn. Giữa nam và nữ chính không có bất cứ biểu hiện nào của tình yêu, trước khi kết hôn không yêu chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi