NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào. 

Mẫn Đình ngồi xuống nhưng không lập tức buông tay cô ra, đặt tay cô ở trong lòng bàn tay mình để cô tự quyết định rút ra bất cứ lúc nào.

Thời Miểu nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Cảm ơn.” Sau đó rút tay lại.

Mẫn Đình hơi đứng dậy, kéo dịch ghế về bên phía cô, tiện để hai người nói chuyện: “Muốn nói với tôi chuyện gì?”

Nói nụ hôn ‘Thách’ mấy năm trước nhưng đột nhiên không biết bắt đầu nói từ đâu.

Thời Miểu ngước lên: “Anh muốn biết gì có thể hỏi.”

Lúc nói chuyện hai bên đều vô thức nghiêng về phía đối phương, gần như là vai kề vai. Hơi thở không tính là xa lạ nhưng cũng chẳng tính là quen thuộc truyền qua hơi thở của mỗi người, Thời Miểu đang thích ứng với hơi thở của anh.

Đồng thời Mẫn Đình cũng vậy.

Quả thật Mẫn Đình có một chuyện muốn hỏi rõ trực tiếp: “Em đồng ý kết hôn chớp nhoáng, có yếu tố tình cảm nào trong đó không?”

Thời Miểu chắc như đinh đóng cột: “Không có.”

Mẫn Đình gật đầu, không có thì tốt, anh sợ nhất là cô giống như Mẫn Hy, rõ ràng biết đó là liên hôn lợi ích nhưng Mẫn Hy lại yêu thầm Phó Ngôn Châu, mang theo cả tình cảm vào cuộc hôn nhân đó.

Trong mối quan hệ lợi ích của ai người đó giành nói chuyện tình cảm, đối phương còn không biết cô yêu thầm, sao có thể không chịu tổn thương chứ.

Thời Miểu cẩn thận suy nghĩ lại câu hỏi vừa rồi của anh, anh tưởng cô yêu thầm anh?

Có lẽ là vậy.

Nếu không sao có thể hỏi như vậy.

Cô suy nghĩ vì sao anh lại hiểu lầm, khi đó trong hội sở có nhiều người như vậy, nhưng cô lại chỉ nhìn anh, lựa chọn hôn anh. Mà trong mấy năm qua, người theo đuổi cô không ngớt nhưng cô vẫn luôn độc thân, chỉ sau khi gặp anh mấy lần thậm chí còn không hiểu gì về anh đã quyết định đi đăng ký kết hôn.

Hôm đó sinh nhật cô, yêu cầu anh một mình ăn cơm cùng cô lần nữa, lại mượn vai của anh dựa ngủ.

…..

Nhiều sự trùng hợp như vậy cũng không trách anh hiểu lầm.

Ban đầu nhanh như vậy anh đã quyết định kết hôn không chỉ bởi vì cô không yêu anh, không có bất cứ yêu cầu tình cảm nào với anh, không dính lấy anh, có thể dễ dàng ở chung cùng nhau.

Đến bây giờ cô khá hài lòng với cuộc hôn nhân này và con người anh, vậy nên không hy vọng bởi vì hiểu lầm không cần thiết như này mà phá vỡ đi sự cân bằng giữa hai người.

“Mẫn Đình.” Cô lại nhẹ gọi tên anh.

“Em nói đi.” Anh nghiêng người lắng nghe.

Thời Miểu lặp lại một lần, muốn anh tin: “Kết hôn với anh thật sự không có yêu thầm hay gì khác.”

Mẫn Đình nhìn cô: “Em không cần để tâm, tôi chỉ muốn xác nhận một chút.” Anh không tự luyến như vậy, chỉ lo lắng chuyện xảy ra trên người em gái lại xảy ra trên người cô, không có là tốt nhất.

Thật ra Thời Miểu rất muốn biết, nếu như cô yêu thầm anh thì anh có suy nghĩ gì.

Quá tò mò, cô dứt khoát hỏi thẳng: “Ví dụ, ví dụ tôi thật sự thích anh, anh sẽ làm thế nào? Sẽ l y hôn sao?” Bởi vì anh không muốn đối phó với chuyện tình ái.

Mẫn Đình và cô nhìn nhau rất lâu.

Thời Miểu bị anh nhìn trong lòng không thoải mái, cô nói: “Anh nói đi, nói thật.”

Mẫn Đình: “Sẽ không l y hôn. Tôi sẽ cố gắng làm tốt một chút, Mẫn Hy từng trải qua không hy vọng em lại trải qua.”

Thời Miểu không biết bị chạm vào chỗ nào, trong lòng chưa bao giờ chua chát mềm mại như vậy.

Cô đang suy nghĩ, thẳng thắn đoạn tình cảm yêu thầm đã từng đó với anh.

Phơi bày tiếng lòng là một chuyện rất khó.

Nhưng nghĩ đến việc cô yêu thầm không phải chỉ mình cô biết, nếu như ngày nào đó anh vô tình nghe được từ trong miệng người khác, người cô yêu thầm là người anh trai không có quan hệ huyết thông của mình còn thường xuyên gặp mặt chắc chắn anh sẽ rất bị động, ở trước mặt người ngoài sẽ rất khó xử.

Mà cô không hy vọng anh sẽ có những giây phút khó xử như vậy.

Thời Miểu hơi nghiêng người về bên phía anh, dựa gần nói: “Muốn nói với anh một chuyện, đoạn tình cảm trước đó của tôi.”

Mẫn Đình đang cầm cốc nước, động tác dừng lại, nhìn cô.

“Tôi từng thích một người.” Cô nói đơn giản ngắn gọn, “Tôi xóa Diệp Tang Dư, chuyện này tôi từng nói với anh đúng chứ?”

“Ừ.”

“Xóa cô ta bởi vì anh cô ta, cô ta nói chuyện khó nghe.”

Đáp án đã miêu tả sống động.

Thời Miểu tốn mấy giây để củng cố lại tinh thần: “Người đó, hôm nay anh ấy ở trên sân khấu.”

Biết rõ là ai, Mẫn Đình vẫn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

12 giờ 9 phút hôn lễ chính thức bắt đầu, người đàn ông cầm hoa đi về phía thảm đỏ đón cô dâu.

Người cô yêu thầm là Diệp Tây Tồn, anh mất nửa phút để tiêu hóa, cảm thấy ngạc nhiên nhưng đồng thời mọi thứ cũng được giải thích hợp lý. Bởi vì chỉ có Diệp Tây Tồn, cô độc thân đến tận bây giờ mới hợp lý, nếu như đối tượng yêu thầm là người khác với tính cách của cô đã cố gắng giành lấy từ lâu rồi.

Anh nhìn nghiêng, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên khuôn mặt cô, mà cô cũng theo mọi người nhìn lên trên sân khấu. Chỉ là nhìn về phía trước một cách lịch sự, không nhìn chằm chằm vào bất cứ nơi nào, bất cứ người nào.

Đột nhiên Thời Miểu quay mặt nói với anh: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Mẫn Đình trả lời: “Tôi biết.”

Lúc này trên chiếc thảm đỏ dài, Diệp Tây Tồn nắm tay Thiệu Tư Văn, phía trước có bốn năm phù dâu nhí đang cười đùa rải cánh hoa lên đầu nhau, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của bố mẹ trước khi lên thảm đỏ.

Diệp Tây Tồn một tay nắm tay cô dâu, tay còn lại tách hai đứa cháu song sinh suýt nữa đánh nhau. Cặp song sinh là con nhà anh họ, vô cùng nghịch ngợm.

Trên dưới sân khấu, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt.

Mẫn Đình: “Có muốn ở lại không? Không muốn ở tôi dẫn em về trước.”

Thời Miểu lắc đầu, nếu như đã đến không định giữa đường rời đi. Thân là anh trai, Diệp Tây Tồn đối xử với cô đủ tốt, lúc nhỏ cũng để ý đến cảm xúc nhạy cảm của cô, lúc trưởng thành cũng để ý đến lòng tự trọng của cô.

Về tình về lý cô không thể rời đi.

Hôn lễ vẫn tiếp tục, sự lãng mạn và hạnh phúc lặng lẽ trôi theo tiếng nhạc cổ điển và hoa.

Bắt đầu từ khi nào cô có tình cảm khác lạ với Diệp Tây Tồn, trải qua những lo lắng nào, lại bắt đầu từ khi nào quyết định buông bỏ anh, buông bỏ chính mình cô nghĩ cũng không cần phải nói chi tiết với Mẫn Đình nữa, dù sao cũng đã qua rồi.

Thời Miểu cầm cốc nước trái cây ở trên bàn lên uống, trên sân khấu đang tiến hành đọc lời thề. Người mình từng thích giây phút này đứng ở trên sân khấu, nắm tay người anh ấy thích.

Bất cứ ai cũng có thể nhất thời có hàng ngàn suy nghĩ.

Nước trái cây đưa lên đến bên miệng vẫn chưa kịp uống, Mẫn Đình tìm bật lửa đưa đến trước mặt cô.

Cô quay mặt, đột nhiên nhìn anh.

Mẫn Đình không nói gì, ánh mắt ra hiệu cô cầm bật lửa.

Cho dù là bật lửa vàng đen, hay là ngón tay với những xương khớp rõ ràng của anh, đều vô cùng có tính trang trí.

Thời Miểu chợt nhận ra, anh vẫn nhớ cô thích nghe tiếng mở bật lửa, vô cùng chữa lành.

“Cảm ơn.”

Nói những lời khác nữa rõ ràng là dư thừa, Thời Miểu cầm lấy từ trong tay anh. ‘Tách’ một tiếng, tiếng lanh lảnh trong trẻo trùng hợp át đi câu ‘Anh yêu em’ của Diệp Tây Tồn ở trên sân khấu.

Cô lại ngẩng đầu, bố mẹ cô dâu chú rể từ trên sân khấu đi xuống, nghi thức đến phần cuối.

“Bác sĩ Thời.”

Giọng nói của Thương Uẩn làm phân tán sự chú ý của cô.

“Cho cô xem một thông báo tìm đồ.” Anh ta đứng dậy, vượt qua mấy người khác đưa điện thoại của mình cho cô.

Thời Miểu không hiểu chuyện gì: “Thông báo tìm đồ?” 

“Đúng vậy, bật lửa của tôi mất rồi. Tìm nửa năm không tìm thấy.”

“…..”

Thời Miểu chưa xem trước đó nhưng đã có một dự cảm vô cùng mãnh liệt.

Thông báo tìm đồ này ở trong nhóm bạn bè của bọn họ, lời nói tha thiết, còn đăng kèm theo một bức ảnh bật lửa. Lại nhìn chiếc bật lửa đang ở trong tay cô, giống hệt nhau.

“Phó Ngôn Châu nói tôi muốn lấy lại bật lửa thì tìm cô.” Anh ta cười nói, “Chiếc bật lửa trên tay cô là Mẫn Đình lấy cái của tôi, cậu ta không muốn vật về với chủ, cô quản cậu ta đi.”

Thời Miểu nhớ Mẫn Đình từng nói, chiếc bật lửa này là tiện tay lấy từ hội sở, cô nhìn về phía Mẫn Đình.

Mẫn Đình: “Trả cậu ta đi. Thích nghịch để hôm khác anh đi mua một cái.”

Thời Miểu để bật lửa trên bàn xoay, chả mấy chốc đã xoay đến trước mặt Thương Uẩn. Bật lửa thất lạc một năm mất đi rồi lại có được, nếu như hôm nay không phải Thời Miểu ở đây, anh ta rất khó lấy lại được từ tay Mẫn Đình.

Để bày tỏ cảm ơn, Thương Uẩn hỏi: “Khi nào cô rảnh? Mời cô và Mẫn Hy ăn cơm.” Kiên quyết không dẫn theo Mẫn Đình.

Thời Miểu cười: “Có thể phải đợi lúc tôi kết thúc đợt làm bác sĩ nội trú.”

Một bữa cơm không có thời gian đã được quyết định như vậy.

Nhân viên phục vụ đưa bánh ngọt tinh xảo đến, mỗi người một miếng. Mẫn Đình đặt miếng bánh kem của mình trước mặt Thời Miểu, tâm trạng của cô vào lúc này, anh chưa từng yêu ai bao giờ nên không có cách nào đồng cảm được.

Em gái Mẫn Hy trong thời gian l y hôn đã học nướng bánh, có thời gian sẽ làm bánh ngọt và bánh kem, có lẽ đồ ăn ngọt có thể làm cho tâm trạng tốt hơn.

Thời Miểu ăn hai miếng bánh kem, những món khác gần như không ăn.

Vừa mới buông nĩa xuống, cô dâu chú rể đi kính rượu đã đến bàn của bọn họ.

Trong số những người ngồi trên bàn, Triệu Mạch Nhân cười nhìn về phía Thời Miểu. Hôm nay đối với bà mà nói là song hỷ lâm môn, con trai kế kết hôn, con gái cũng thuận lợi gặp phụ huynh nhà đối phương.

Mẫn Đình người con rể này càng khỏi phải nói, mặc dù hai người không có tình cảm nhưng trong lúc đi gặp phụ huynh toàn bộ quá trình đều nắm tay Thời Miểu, bà đều nhìn thấy hết. Nỗi lo lắng trong mấy tháng nay đến hôm nay coi như đã lắng xuống.

Máy ảnh vẫn đang dõi theo, bà không đặc biệt đi tìm con gái nói chuyện, nâng ly với con gái từ xa.

Thời Miểu nhìn thấy, cũng hơi cười.

Diệp Tây Tồn uống hết nước lọc trong cốc trước khi nâng ly, đưa cốc cho Thương Uẩn, “Rót giúp tôi.”

“Cậu còn uống rượu thật à?”

“Ừ.”

“Uống chút nước ngọt bày tỏ là được rồi.”

Diệp Tây Tồn không tiếp lời, cốc rượu lơ lửng giữa không trung.

Thương Uẩn rót rượu cho anh, trêu nói: “Xem ra, cậu có tình cảm thật nhất với mấy người ở bàn của chúng tôi, những bàn khác đều lấy nước khoáng lừa gạt.”

Rót đầy cốc cho chú rể, Thương Uẩn cầm cốc của mình lên.

Diệp Tây Tồn cầm cốc rượu vượt thẳng qua người anh ta, chỉ chạm với cốc của Mẫn Đình và Thời Miểu, một hơi uống hết rượu trong cốc.

Trong cốc Mẫn Đình là nước ngọt, không đổi rượu nữa. Nhấp một ngụm nước ngọt, anh mặt không biến sắc nhìn đối phương một cái.

Diệp Tây Tồn đặt cốc không vào trong khay của người phục vụ, lại lấy một cốc khác, bên trong là nước soda.

Cốc đó vừa rồi là đặc biệt dùng để cụng ly với Mẫn Đình và Thời Miểu, cốc soda này là cụng ly với cả bàn.

Những người khác trên bàn cười Thương Uẩn: “Thật sự không nhìn ra Diệp Tây Tồn có tình cảm thật với cậu đấy.”

Cười đùa thì cười đùa nhưng bọn họ đều hiểu Diệp Tây Tồn, dù sao thì Thời Miểu cũng tính là em gái cậu ta, là người một nhà.

Diệp Tây Tồn vỗ vai Thương Uẩn: “Đợi lát nữa cho người mang chai rượu ngon nhất đến bàn bọn cậu.”

Thương Uẩn không coi là thật, tìm cô dâu xác nhận: “Không phải bàn nào cậu ta cũng nói như vậy chứ?”

Thiệu Tư Văn cười theo mọi người, chắc chắn nói: “Không có.” Thật sự không có, mang rượu qua đây có lẽ là nể mặt Mẫn Đình nhỉ.

Thời gian gấp gáp, một nhóm người lại đi sang bàn khác.

Triệu Mạch Nhân đi ở cuối cùng, lúc đi qua người Thời Miểu, nhẹ xoa đầu con gái, mời hai vợ chồng: “Bọn con không bận về nhà ăn cơm.”

Mẫn Đình trả lời: “Vâng, mẹ.”

Triệu Mạch Nhân vui vẻ rời đi.

Người đã rời đi, Thời Miểu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Mẫn Đình đang gắp đồ ăn, cảm nhận được cô đang nhìn mình, không nhìn lại, “Đang nhìn gì vậy?”

Thời Miểu: “Mẹ tôi còn chưa đưa phí xưng hô*.”

(Tiền này là tiền lúc mà cô dâu chú rể dâng trà gọi bố mẹ của nhau là bố mẹ thì bố mẹ hai bên sẽ đưa cho một bao lì xì, tiền ở trong này chính là coi như là tiền thay đổi xưng hô đó mọi người)

Mẫn Đình: “Sau này bù lại là được.” Đăng ký kết hôn rồi cũng không thể nào gọi là dì.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

Thời Miểu cầm đũa: “Tự tôi gắp.”

Vậy là Mẫn Đình bỏ đũa xuống, cầm lấy cốc của mình đứng dậy, “Anh đi kính rượu mấy trưởng bối.”

“Em có cần đi cùng không?”

“Không cần.”

Anh đến bàn của ông bà ngoại trước, bởi vì uống nước trái cây nên Phó Ngôn Châu nói anh không có thành ý.

Mẫn Đình nhìn anh ta: “Cậu có thành ý sao không thấy cậu cầm bình rượu đi kính tôi?”

Mẫn Hy ấn vào mu bàn tay của Phó Ngôn Châu, dùng khẩu hình miệng nói: Về em tìm anh em tính sổ.

Phó Ngôn Châu rút tay ra, nắm lấy tay cô, “Không sao, anh không so đo với anh ấy.” Giọng không nhỏ, mọi người trên bàn đều nghe thấy.

Kính rượu một vòng, Mẫn Đình cầm cốc thủy tinh không quay về bàn của mình.

Chai rượu ngon Diệp Tây Tồn hứa vừa rồi trùng hợp được mang đến.

Hôm nay Diệp Thước ngoài chạy ra vẫn là chạy, anh trai dặn cậu ta cầm chai rượu vang ngon nhất mang đến bàn của Thương Uẩn. Cậu ta sợ nhân viên phục vụ mang rượu nhầm bàn, chỉ đành tự chạy đi một chuyến, mang cả dụng cụ mở rượu đến.

Thương Uẩn cẩn thận xác nhận, chắc chắn đây là rượu Diệp Tây Tồn sưu tầm, anh ta bảo Diệp Thước chuyển lời: “Nói với anh cậu, tôi tha thứ cho cậu ta rồi.”

Tâm trạng tốt, Thương Uẩn tự mình rót rượu cho mọi người.

Anh ta đi đến bên cạnh Mẫn Đình, Mẫn Đình cầm ly đế cao chặn lại, không cho anh ta rót: “Tôi không uống.” Vừa rồi kính trưởng bối cũng không uống rượu, bây giờ càng không thể nào uống.

Thương Uẩn: “Sao thế? Một giọt cũng không uống à? Hôm qua không phải cậu vẫn uống đấy thôi?”

“Chiều phải lái xe.”

“Không thể bảo tài xế lái à?”

Mẫn Đình cất ly đế cao bỏ sang một bên, nói: “Gần đây Thời Miểu tăng ca quá mệt, khó khăn lắm hôm nay mới xin nghỉ phép được, chiều tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi