NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu ấn mở hình đại diện của Diệp Thước, muốn gửi tin nhắn nói với cậu ta một lần nữa không cần mang đồ ăn qua đây. Soạn xong vài chữ lại xóa đi, cậu ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, chứ không quan tâm cô có cần hay không cần chỗ đồ đó.

Với tính cách đó của cậu ta, muốn làm chuyện gì có ngăn cản cũng không được, nói nhiều cũng vô ích.

Nhét điện thoại vào trong túi, cô lấy một quả táo ở trong tủ lạnh ra, rửa sạch vừa ăn vừa đi đến văn phòng.

Chỉ có một mình Khương Dương ở văn phòng, người đang dựa vào ghế xoay, hai tay để ở đằng sau đầu, chân vắt chéo để lên bàn của mình, nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn biểu cảm của anh ta giống như con cá muối muốn lật người lại nhưng lại dính chảo.

Nghe thấy tiếng động Khương Dương xoay đầu qua, nhìn quả táo trong tay cô nửa ngày, từ ngạc nhiên đến sợ hãi: “Cô ăn táo đều không gọt vỏ à?”

Thời Miểu ngồi xuống trước máy tính, ấn nút mở, nhàn nhạt đáp: “Không có dao gọt hoa quả.”

Khương Dương cảm thấy buồn cười, muốn nói nếu như tôi có thể tìm thấy dao gọt hoa quả ở trong phòng trực của cô thì sao?

Đương nhiên thật sự không cần thiết.

Dù sao táo không gọt vỏ cũng không phải anh ta ăn.

Anh ta thật sự chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào sống cẩu thả như Thời Miểu.

Táo không gọt vỏ, ăn mì hộp còn uống nước canh.

Ở trước mặt người khác thì rạng rỡ xinh đẹp, ở nhà lại giống như cái chuồng lợn.

Mặc dù anh ta chưa từng đến nhà cô nhưng tưởng tượng cũng không khác là bao.

Thời Miểu ấn vào hệ thống hồ sơ bệnh án, cảm nhận được anh ta vẫn đang ghét bỏ nhìn quả táo của mình, cô nhìn anh ta một cái: “Rảnh rỗi như vậy, đã học thuộc hết nội dung nên biết nên gặp trong kỳ thi cấp ba rồi? Những hồ sơ còn thiếu đều bổ sung rồi?”

Khương Dương: “…..”

Một kim đâm trúng mạch m á u.

Kỳ thi lần này, khoa ngoại tim mạch bọn họ là khoa được chọn kiểm tra đánh giá toàn diện, tháng chín chính thức kiểm tra đánh giá toàn diện. Anh ta thành thật bỏ chân từ trên bàn xuống, người cũng ngồi thẳng dậy.

Anh sột soạt lật tài liệu được in ra ở trên bàn, nhìn chưa được nửa trang giấy đã cảm thấy nhức đầu, mà tiếng nhai táo ‘rột rột’ ở đối diện càng làm anh ta khó chịu hơn.

Khương Dương lại nhìn về phía người phụ nữ ăn táo chưa gọt vỏ: “Sếp Thời, hay là cô đi bổ táo ra, ăn từng miếng nhỏ, âm thanh nhỏ chút. Hay là cô cho tôi một quả táo.”

“…..”

Chưa nhìn thấy người nào muốn ăn mà còn lời lẽ hùng hồn như vậy.

Thời Miểu lười quay lại phòng trực, ném chìa khóa qua, “Trong tủ lạnh, anh tự đi lấy đi.”

Khương Dương không khách sáo chút nào, bắt lấy chìa khóa sải bước lớn rời đi. Ở hành lang bên ngoài cửa phòng gặp một đồng nghiệp khác trực ca tối nay, hỏi anh ta đang làm gì.

“Đến chỗ sếp Thời kiếm chút gì đó ăn.” Nói rồi lắc lắc chiếc chìa khóa ở trong tay.

“Trùng hợp tôi cũng đói.”

Hai người nhập bọn đi qua đó.

Vốn dĩ tủ lạnh của khoa rất nhỏ, Thời Miểu mang một chiếc tủ lạnh từ nhà đến bệnh viện, trong đó toàn là đồ ăn ngon, cả khoa ai cũng biết chuyện này, ngay đến cả viện trưởng Khương cũng nghe nói.

Đồng nghiệp chỉ cần đói sẽ đến tìm cô xin ít đồ ăn, nhưng trước đó Khương Dương bởi vì chuyện sắp xếp ca trực mà đi cáo trạng cô, ngại mở miệng, bây giờ mặt dày hơn rồi.

Chả mấy chốc Khương Dương đã ôm ba quả táo, hai túi hoa quả sấy khô và một gói bánh dâu tây quay lại. Tối nay chỉ định ăn một quả táo, những thứ khác đều nhét vào trong ngăn tủ của mình, để lại ngày mai ăn dần.

Anh ta nhìn Thời Miểu, “Nghe nói giường 58 do cô quản lý?”

“Ừ.”

“Lúc cần cứ gọi.” Dù sao thì cũng ăn đồ của người ta cũng nên biết nghĩ cho người ta.

“Không cần.” Thời Miểu nghĩ đến lời chủ nhiệm từng nói, tính cách của Khương Dương không phải không có thuốc cứu chữa, cô nghiêm túc nói, “Cảm ơn.”

Khương Dương cảm thấy không thích ứng được, cầm táo đi rửa.

Không có dao gọt hoa quả, chỉ có thể ăn cả vỏ, anh ta lớn như này rồi nhưng chưa ăn táo như này bao giờ.

“Sếp Thời, bạn trai cô họ Mẫn hay họ Chu?”

Nói xong động tác nhai táo của anh ta bỗng trở nên nhẹ nhàng một cách lạ thường, mắt nhìn chằm chằm vào Thời Miểu, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.

Thời Miểu nhìn màn hình, không nhanh không chậm nói: “Hỏi cái này làm gì?”

Khương Dương: “Trước đấy bức ảnh cô đăng ảnh ở trong vòng bạn bè, chiếc đồng hồ chồng cô đeo đó không phải là đồng hồ bình thường.” Đó là đồng hồ theo bộ sưu tập, năm đó nhãn hiệu đấy chỉ phát hành giới hạn toàn cầu tám cái, trong nước tổng cộng có ba cái. Còn về việc chủ nhân của ba chiếc đồng hồ đó là ai bên nhãn hiệu không công khai.

“Tôi đã hỏi qua, chủ nhân của một trong những chiếc đồng hồ đó đã hơn bốn mươi tuổi, tuổi tác của người trong bức ảnh của cô không phù hợp.”

Chủ nhân của hai chiếc đồng hồ còn lại tương đối trẻ, nhưng đều đã kết hôn, không đoán được là ai.

Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là chiếc đồng hồ đó của chồng cô không phải hàng giả.

Thời Miểu thấy anh ta cố chấp như vậy, lúc này mới nhìn về phía anh ta: “Họ Mẫn.”

Khương Dương nhất thời quên cả cắn táo.

Cô rõ ràng có chỗ dựa, bởi vì anh ta bới lỗi chuyện cô sắp xếp ca trực nhưng cũng không lấy Mẫn Đình ra áp chế anh ta.

Điện thoại Thời Miểu kêu, điện thoại của Diệp Thước, nhấn nghe chỉ nói một câu: Em ở dưới tầng khu nội trú của bọn chị.

“Tôi đi xuống dưới một chuyến.” Cô bảo Khương Dương một câu, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tài xế đỗ xe sát bậc cầu thang trước khu nội trú, mở cốp sau xe ra.

Trước khi xuống xe Diệp Thước bỏ hai viên kẹo cao su vào miệng, không nhai gì đó cảm thấy lúng túng. Cậu ta dựa vào cốp xe, Thời Miểu vẫn chưa đi xuống, cậu ta ngẩng đầu nhìn hai túi đồ ăn, một túi đồ ăn vặt lớn, một túi hoa quả lớn.

Không biết Thời Miểu bình thường thích ăn gì, cậu ta chỉ lấy loại đắt.

Lớn như vậy nhưng tối nay là lần đầu tiên cậu ta đi siêu thị mua đồ cho người khác. Cậu ta cũng không biết Thời Miểu cũng không làm lạ.

Sảnh tầng một sáng đèn rực rỡ, Thời Miểu đi ra.

Diệp Thước xách hai túi đồ ăn lên, “Em xách lên trên cho chị.”

“Không cần, chị xách được.”

“Rất nặng.”

“Không sao, xách được.”

Thời Miểu nhận lấy, “Về đi, lái xe chậm thôi.” Cô xoay người rời đi.

Diệp Thước đứng im tại chỗ mấy giây, nhìn mãi cho đến khi Thời Miểu bước vào khu nội trú.

Trước khi đến cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói.

Nhưng sau khi gặp mặt lại cảm giác nói gì cũng dư thừa.

Lên đến tầng trên, Thời Miểu không mở túi ra lật xem có những đồ gì, dù sao đồ ăn vặt mỗi lần mẹ mang đến đều giống nhau. Tủ lạnh cô nhét không nổi nữa, mang thẳng hai túi đồ ăn sang phòng trực lớn ở bên cạnh, chia cho đồng nghiệp ăn.

Quay về văn phòng, cô gửi tin nhắn cho Thời Ôn Lễ: Anh, đợi lúc không bận anh chọn ra một ngày để em tổ chức đám cưới, đầu hoặc trung tuần tháng 1 đều được (vui vẻ) (vui vẻ)

Hôm nay Thời Ôn Lễ không có ca phẫu thuật, trả lời em gái ngay: Quyết định tổ chức đám cưới?

Thời Miểu: Vâng, muốn có một khởi đầu tốt đẹp.

Thời Ôn Lễ vui mừng thay cho em gái, có điều anh không hiểu thế nào mới tính là ngày tốt, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, chọn một ngày: Ngày 9 đi.

Thời Miểu: OK, vậy ngày 9 tháng 1.

Cô chụp màn hình nội dung cuộc trò chuyện gửi cho Mẫn Đình.

Lúc này Mẫn Đình đang ở nhà ông ngoại, đưa Thời Miểu đến bệnh viện xong anh qua đây thăm ông ngoại.

Trùng hợp ông ngoại đang hỏi anh định khi nào tổ chức, năm nay hay là năm sau?

Mở ảnh chụp màn hình ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai biểu cảm (vui vẻ) Thời Miểu gửi cho Thời Ôn Lễ, còn tưởng rằng cô nói chuyện không bao giờ dùng gói biểu cảm.

Anh trả lời Thời Miểu: Em không hỏi anh em vì sao chọn ngày 9 sao?

Thời Miểu: Không cần hỏi, anh ấy cảm thấy hôm đó là ngày đẹp.

Mẫn Đình: “…..”

Thời Ôn Lễ chỉ dùng thời gian chưa đến hai phút đã quyết định xong ngày cưới của anh.

Anh ngẩng đầu nhìn ông ngoại nói: “Ngày 9 tháng 1 tổ chức đám cưới.”

Nó cụ thể như vậy xem ra hai đứa đã bàn bạc qua, ông cụ cũng không nhiều lời, có một số chuyện làm ơn mắc oán: “Được, hai đứa cảm thấy thích hợp là được.”

“Bố Thời Miểu làm gì?” Ông cụ đột nhiên nhớ ra hỏi.

Mẫn Đình bị hỏi mà không biết trả lời sao, “Con không biết.”

Ông cụ chẳng biết nói gì, cái này gọi là kết hôn gì chứ, đến bố vợ làm gì cũng không rõ.

“Con không biết mà con không hỏi à?” Càng nói càng tức.

Mẫn Đình không trả lời, “Con về đây, ông và bà ngoại đi nghỉ sớm đi.”

Còn về bố vợ, Thời Miểu chỉ nhắc qua một câu hôm đi xem mắt, nói làm việc ở Thượng Hải, những cái khác không nói.

Sau khi bố mẹ vợ l y hôn, rất nhanh người nào người đấy tái hôn. Hai người không ai dẫn theo con về ngôi nhà sau khi tái hôn, mà là để lại cho người già chăm. Thời Miểu có thể có bao nhiêu tình cảm với bố mẹ chứ.

Cô không muốn nhắc anh cần gì phải hỏi.

Chiều ngày hôm sau bệnh nhân giường 58 nhập viện.

Thời Miểu thân là bác sĩ quản lý giường bệnh, qua đó tìm hiểu một chút tình hình cụ thể của bệnh nhân.

Trong phòng bệnh có người nói chuyện, trước khi vào Thời Miểu gõ cửa, được sự cho phép cô mới dùng sức đẩy tay nắm cửa ra, suýt nữa đâm vào Thiệu Tư Văn.

Thiệu Tư Văn tiện kéo cửa từ bên trong, nụ cười của cô ấy trước giờ đều rất dịu dàng: “Mau vào đi.”

Thời Miểu hơi gật đầu, chỉ coi cô ấy là người nhà bệnh nhân, không gọi chị dâu.

“Ông nội, bác sĩ Thời đến rồi.”

Cô ấy vừa mới cãi nhau một trận không vui với ông nội, ông nội không cho cô ấy đến bệnh viện, đuổi cô ấy đi, nói ngày thứ hai kết hôn ai đến bệnh viện.

Cô ấy cãi lại, nói có bác sĩ tối hôm tổ chức đám cưới vẫn phải vội vàng đến bệnh viện cứu bệnh nhân.

Ông nội nói không lại cô ấy, tức giận không thèm để ý cô ấy.

Thời Miểu hỏi qua tình trạng sức khỏe của ông cụ Thiệu, ghi chép lại sau đó rời đi.

Thiệu Tư Văn tiễn người ra đến tận cửa, muốn hẹn Thời Miểu tối nay cùng nhau ăn cơm, còn chưa kịp nói điện thoại của Thời Miểu kêu. Sau khi nhấn nghe, không biết được đầu dây bên kia điện thoại nói gì mà cô vội vàng đi xuống dưới.

Thiệu Tư Văn nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, từ bỏ suy nghĩ muốn hẹn cô đi ăn cơm.

Trùng hợp là tối nay ở nhà ăn Thiệu Tư Văn nhìn thấy một mình Thời Miểu đi ăn cơm.

Cô ấy kéo tay áo của Diệp Tây Tồn, “Thời Miểu cũng ở đây, tìm cô ấy ăn cùng đi.”

Diệp Tây Tồn nhìn về phía Thời Miểu, anh ấy không muốn làm phiền cô nhưng Thiệu Tư Văn đã bưng khay đồ ăn đi về phía bên đó, anh ấy chỉ đành đi qua.

“Bác sĩ Thời.”

Giọng nói quen thuộc, Thời Miểu đột nhiên ngẩng đầu lên. Thiệu Tư Văn đã đi đến trước mặt, trong ánh mắt còn có một bóng dáng quen thuộc.

Người đã đi đến trước mặt cô, cô nên chào hỏi: “Tối nay hai người chăm bệnh sao?”

“Đúng vậy.” Thiệu Tư Văn đặt khay cơm xuống, ngồi xuống đối diện Thời Miểu, tiếp tục nói: “Chị và anh em nghỉ phép cưới hai tuần, chị cũng chẳng có tâm trạng đi tuần trăng mật, ở nhà lại nhớ ông nội nên dứt khoát đến chăm ông, trong lòng yên tâm hơn chút.”

Lúc nói chuyện Diệp Tây Tồn đã đi đến gần.

Thời Miểu ngẩng đầu, gọi một tiếng anh.

Diệp Tây Tồn gật đầu đáp lại, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Tư Văn.

Anh ấy liếc nhìn đĩa cơm của Thời Miểu, vẫn là mấy món cũ. Lần trước cùng cô ăn cơm vẫn là ở nhà ăn đại học của cô, sau này cô luôn nói bận.

Anh ấy cũng thật sự cho rằng cô bận thật.

Thiệu Tư Văn: “Chiều nay chị nghe y tá nói bọn em sắp đón kỳ thi kiểm tra cấp ba?”

Thời Miểu cười lịch sự: “Đúng vậy.”

“Chả trách em bận rộn như vậy.”

Thiệu Tư Văn không thích ăn thịt, vừa nói chuyện vừa gắp thịt ở trong khay thức ăn của mình cho Diệp Tây Tồn.

Thời Miểu cố gắng chỉ nhìn đĩa cơm của mình, nhưng thật sự bàn ăn ở nhà ăn quá bé. Đĩa cơm của ba cười cộng thêm bát canh có hơi chật chội.

Lúc này điện thoại đặt ở ghế bên cạnh kêu, cô nhìn qua, trên màn hình hiển thị là Mẫn Đình.

Cô nhấn nghe, cầm điện thoại đặt bên tai.

Mẫn Đình: “Tối nay ăn cơm sớm vậy sao?”

“Ừ, trùng hợp bây giờ không bận.” Mãi đến khi nói xong Thời Miểu mới phản ứng lại, Mẫn Đình ở trong khoa của bọn cô, nếu không anh sẽ không biết bây giờ cô đang ăn cơm.

Cô vội hỏi: “Anh ở đâu vậy?”

“Sắp đến nhà ăn của bọn em rồi, ăn cơm cùng em.”

Thời Miểu không thể nào nghĩ được anh sẽ đột nhiên đến thăm cô, còn tưởng hai tuần sau mới có thể gặp nhau.

Trước đó bởi vì anh có xã giao, không thể nào ăn cơm một mình cùng cô, anh vẫn còn nhớ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi