NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Thời Miểu không tưởng tượng ra được cuộc sống sau khi sống chung với Mẫn Đình, thói quen của bọn họ quá khác nhau, đầu tiên chăn trên giường chính là một vấn đề lớn.

Hôm nay anh dọn dẹp giường cho cô, nhìn thấy bừa thành như vậy không biết khi đó có cảm nhận gì.

Kịp thời dừng suy nghĩ lại, dù sao suy nghĩ trước cũng chẳng thay đổi được gì.

Sau khi ăn cơm Mẫn Đình vẫn là người dọn bàn.

Không có dì làm những việc này nên anh tự làm.

Trong khoa tạm thời không bận, cô được một khoảng thời gian thảnh thơi, lấy sổ và bút chì màu ra. Cô đã đồng ý với Mẫn Đình rằng có thời gian sẽ vẽ hình dạng bên ngoài của tim và sơ đồ mạch máu cho anh, tuần này ngày nào cũng bận đến nỗi chưa động bút.

Trước khi đặt bút cô lại ngẩng đầu nhìn người ở đằng sau, chiếc bàn đơn giản vừa rồi hai người ăn cơm đã được dọn sạch sẽ. Mẫn Đình lấy máy tính đặt lên bàn, đang cúi người cắm ổ điện.

Anh mang máy tính qua đây, ở chỗ của cô tăng ca cùng cô.

Máy tính khởi động, Mẫn Đình đi đến tủ lạnh lấy hai chai nước, đặt một chai lên bàn của mình, chai còn lại đưa cho Thời Miểu.

“Cảm ơn.”

Cô giơ tay ra định lấy nhưng lại thấy anh nhìn góc bàn, quên đưa nước cho cô.

Thời Miểu nhìn theo ánh mắt của anh, ở góc bàn là bật lửa và thuốc lá cô giữ giúp bệnh nhân giường số 22. Để ở trong văn phòng sợ bị đồng nghiệp nào đó lấy đi hút nên cô để ở trong phòng trực.

“Của bệnh nhân, không thể hút thuốc, anh ta lại không quản được bản thân làm chậm trễ phẫu thuật nên tôi thu luôn. Sau khi phẫu thuật xong trả lại cho anh ta.”

Mẫn Đình cầm chiếc bật lửa màu xanh đen ở trên hộp thuốc lên. Phối màu của chiếc bật lửa này là tự thiết kế, chất lượng được lựa chọn kỹ lưỡng, xác suất xuất hiện hai bật lửa tự thiết kế ở trên thị trường không phải không có nhưng tỉ lệ rất thấp.

Anh hỏi: “Bệnh nhân họ gì?”

“Họ Lâu.”

“Lâu Duy Tích?” Anh gần như chắc chắn.

“Anh biết sao?”

“Tôi biết chiếc bật lửa này, là của tôi.”

“…..”

Hóa ra anh tiện tay cầm bật lửa của Thương Uẩn đi, là bởi vì bật lửa của mình bị người khác tiện tay cầm đi mất.

Thời Miểu ngạc nhiên: “Lâu Duy Tích là bạn anh sao?”

“Ừ.”

Trùng hợp như vậy.

Mẫn Đình lại nói: “Tứ hợp viện em ước nguyện chính là của anh ta.”

Thời Miểu nói với anh Lâu Duy Tích nhập viện sắp được một tuần.

Chả trách khoảng thời gian này không thấy anh ta đâu, đến cả Thương Uẩn cũng đang tìm, Mẫn Đình quan tâm hỏi: “Anh ta làm sao thế?”

“Hở van hai lá mức độ nặng.”

“Phải sửa hay thay van?”

Thời Miểu nhìn anh hai giây, người bình thường rất ít người biết các từ này. Do bệnh tình của ông ngoại nên có lẽ anh đã bỏ thời gian tìm hiểu.

“Sửa, phẫu thuật của anh ta do chủ nhiệm của bọn tôi làm.”

Nghe Cố Xương Thân phẫu thuật chính, Mẫn Đình yên tâm.

Anh cầm bật lửa, “Lâu Duy Tích nằm ở giường nào?”

“Giường 22.”

Trong phòng bệnh, Lâu Duy Tích đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Mấy phút trước con gái gọi điện thoại cho anh ta hỏi tại sao anh ta vẫn chưa đi thăm cô bé. Anh ta chỉ đành nói dối gần đây công ty bận, không đi được, đợi không bận nữa sẽ lập tức đến đó.

Con gái muốn gọi video với anh ta, anh ta nói không tiện, đang họp.

Con gái hừ hai tiếng, tổn thương nói: Có phải bố có bạn gái rồi không.

Đang nghĩ lại đột nhiên ánh sáng trước mắt bị bóng đen chặn mất.

Lâu Duy Tích hơi nheo mắt, thật sự nghi ngờ mình đang nằm mơ.

“Sao cậu ở đây?” Anh ta chống người ngồi dậy.

“Đến báo thù thay cho bật lửa của tôi.”

“Haha.”

Lâu Duy Tích giải thích, bật lửa này không phải anh ta tiện tay cầm đi, “Cậu ăn cơm ở chỗ tôi, để ở trên bàn quên không cầm đi.” Anh ta nói hùng hồn, “Tôi còn chưa đòi cậu phí giữ đâu đấy.”

Chiếc bật lửa này để ở chỗ anh ta mãi không dùng, lần này nhập viện là đặc biệt mang theo.

Lâu Duy Tích: “Vốn dĩ tôi đã định trả lại cho vợ cậu, hôm đó bị cô ấy thu mất nên tiện đưa luôn. Thật sự cho rằng tôi chỉ có một cái bật lửa à.”

Nói rồi anh ta nhấc gối lên, “Bật lửa tôi dùng ở đây này.”

Mẫn Đình nhìn, dưới gối không chỉ có một cái bật lửa.

“Sao không nằm phòng VIP?” Anh hỏi.

Lâu Duy Tích: “Phòng bình thường nhiều người, có bạn chung phòng nói chuyện cùng.”

Mẫn Đình nhìn anh ta một cái, không định nói chuyện tiếp, chuyển chủ đề hỏi: “Hôm nào phẫu thuật? Mấy giờ?”

Lâu Duy Tích cười ôn hòa nói: “Cậu định đến sao?”

Mẫn Đình: “Coi như tôi trả anh phí giữ bật lửa.”

Lâu Duy Tích thật sự cho rằng mình sẽ một thân một mình từ phòng phẫu thuật quay lại phòng bệnh. Anh ta đã tìm hiểu về thời gian phẫu thuật, ngắn nhất cũng bốn năm tiếng, lỡ như giữa chừng có sự cố ngoài ý muốn thì ít nhất cũng phải sáu bảy tiếng. Anh ta ngại không muốn làm phiền bạn bè lâu như vậy, vậy nên đến bệnh viện không nói với bất cứ ai.

Nhưng trong cuộc sống ảm đạm sẽ có những lúc có hy vọng.

Người như Mẫn Đình sẽ không bao giờ chủ động lên tiếng giả tình giả nghĩa, bởi vì anh không muốn làm thì đừng hy vọng anh có thể lên tiếng, ngay cả đến ông cụ Giang cũng không làm gì được anh.

Nếu như đã hỏi thời gian phẫu thuật anh ta cũng thẳng thắn nói với anh: “Ca đầu tiên sáng thứ hai.”

Lâu Duy Tích dựng gối ở đằng sau lưng lên, dựa người vào, nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với anh: “Sao cậu lại đến khoa ngoại tim mạch? Đến thăm vợ cậu sao? Không phải chứ. Không phải hai người không có tình cảm sao? Tình huống gì đấy?”

Mẫn Đình chê anh ta nhiều lời, đứng dậy: “Tìm bạn chung phòng của anh nói chuyện đi.”

“…..” Lâu Duy Tích cười mắng hai câu.

Vào ngày phẫu thuật sẵn lòng ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi anh ta mấy tiếng khiến tâm trạng anh ta vô cùng phấn chấn, chê anh ta nhiều lời anh ta không để tâm.

Từ trong phòng Lâu Duy Tích đi ra, Mẫn Đình gọi điện cho thư ký bảo để trống lịch sáng ngày thứ hai. Ca phẫu thuật hôm đó của Lâu Duy Tích là ca phẫu thuật đầu tiên của Cố Xương Thân, đại khái trưa hoặc một hai giờ chiều mới có thể phẫu thuật xong.

Anh quay lại phòng trực, Thời Miểu còn chưa vẽ được một phần ba bức tranh.

Thời Miểu quay đầu: “Nhanh vậy đã quay lại rồi sao?”

Mẫn Đình: “Không nói chuyện phiếm với anh ta.” Anh để bật lửa ở bên cạnh tay cô.

Thời Miểu tưởng: “Tặng Duy Tích sao? Đợi anh ta ra viện tôi đưa cho anh ta.”

“Không cho anh ta.” Chiếc bật lửa này anh dùng rất nhiều năm, là vật liền thân sẽ không tùy tiện tặng cho bạn. Mẫn Đình ngồi xuống trước máy tính, “Để ở chỗ em, tiếng mở nắp nghe còn hay hơn cái của Thương Uẩn.”

Hôm đó trong đám cưới của Diệp Tây Tồn, chuyện bật lửa cô đã quên mất nhưng anh vẫn còn nhớ.

Thời Miểu cầm lấy mở nắp ‘tách’ một tiếng, âm thanh quả thật trong trẻo hơn, phối màu của bật lửa cô cũng rất thích.

Cô không khách sáo, nhận lấy bật lửa: “Cảm ơn.”

Nghe tiếng mở nắp liên tiếp ba bốn lần.

Về Lâu Duy Tích, hôm đó ở phòng trà của tứ hợp viện cô còn nhìn thấy tranh con gái anh ta vẽ, vậy có nghĩa là không còn độc thân, sẽ không thể không có người nhà, cô hỏi: “Có phải Lâu Duy Tích không muốn để người nhà biết mình nhập viện phẫu thuật không?”

“Có lẽ vậy. Bố mẹ đều hơn tám mươi, vợ trước dẫn con gái ra nước ngoài.”

Mẫn Đình nói, “Hôm phẫu thuật tôi sẽ qua đợi anh ta.”



Sáng thứ hai, sau khi Thời Miểu kiểm tra phòng bệnh Thời Miểu đi đến khu cho người nhà bệnh nhân chờ phẫu thuật, lúc này Lâu Duy Tích đã vào phòng phẫu thuật.

Mẫn Đình ngồi đợi ở hàng ghế cuối cùng, trong tay cầm một chồng giấy phác thảo.

Cảm giác bên cạnh có người đi đến, anh ngẩng đầu.

“Không bận sao?” Anh đứng dậy, ngồi dịch vào chỗ bên trong, nhường chỗ bên ngoài cho cô.

Thời Miểu: “Qua đây xem thử, phải về ngay.”

Cô nhìn bức tranh trong tay anh: “Đây không phải tranh con gái Lâu Duy Tích vẽ sao?”

“Ừ. Anh ta nói nhớ con gái mình, bảo tôi mang tranh đến cho anh ta.”

Con người trước giây phút phẫu thuật sẽ luôn suy nghĩ linh tinh, sợ sẽ không mở được mắt nữa.

Thậm chí trước khi Lâu Duy Tích vào phòng phẫu thuật còn để lại di ngôn cho Mẫn Đình. Nếu như không ra khỏi phòng phẫu thuật, bảo Mẫn Đình đi thăm bố mẹ anh ta nhiều hơn, bố mẹ không thiếu thứ gì, nói chuyện với bọn họ là được. Tứ hợp viện không bán, để lại bên đó, nhớ giúp anh ta cho cá koi ăn.

Thư dành cho con gái và vợ trước để ở trong két sắt, mật khẩu vợ trước biết.

Thời Miểu an ủi: “Phẫu thuật của anh ta đối với chủ nhiệm của bọn tôi mà nói không tính là phẫu thuật lớn, sẽ không sao đâu.”

Không có thời gian ở lại lâu, cô lấy một tờ giấy xé từ cuốn sổ ở trong túi áo ra, dùng thước kẻ căn cho ngay ngắn, các cạnh vuông vắn.

Bản vẽ trái tim và sơ đồ mạch máu cuối cùng cũng được vẽ xong, cũng đã tô màu.

Mẫn Đình nhận lấy: “Cảm ơn.”

Thời Miểu vội vàng quay lại khu điều trị, còn chưa bước vào văn phòng đằng sau đã có người gọi cô.

“Bác sĩ Thời.”

Thời Miểu quay người, người nhà bệnh nhân tìm cô.

“Bác sĩ Thời,” Đi đến gần, người nhà bệnh nhân cười mắt rưng rưng, kích động nói: “Hôm nay mẹ em chuyển từ phòng ICU sang phòng thường rồi, qua mấy ngày nữa là có thể xuất viện chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng.”

Thời Miểu mừng thay cô bé: “Tình hình ổn định là tốt rồi.”

“Cảm ơn chị bác sĩ Thời, gần đây ngày nào cũng làm phiền chị, một ngày hỏi chị tận mấy lần, chị cũng không chê em phiền.”

Cô gái hai mươi tuổi, một mình đưa mẹ đến phẫu thuật, ở Bắc Thành không người thân thích. Sau khi phẫu thuật xong mẹ nằm ở phòng ICU bao nhiêu ngày, s ố n g c h ế t khó đoán, cô bé lại không thể làm gì được, cọng rơm cứu m ạ n g có thể nắm được chỉ có bác sĩ bọn họ.

Điều ước đầu tiên cô ước ở hồ ước nguyện trong tứ hợp viện chính là ước cho mẹ cô gái này, đương nhiên bệnh nhân có thể vượt qua được khó khăn sau khi phẫu thuật phải dựa vào chính bản thân họ, không liên quan gì nhiều đến chuyện cô ước nguyện.

Nhưng trong lòng cô vẫn vui, điều ước thành sự thật.

Thời Miểu chia sẻ tin vui này cho Mẫn Đình: Điều ước đầu tiên của tôi trở thành hiện thực rồi.

Mẫn Đình: Vậy sau này qua đó ước nhiều hơn.

Mẫn Đình: Có thể nói điều ước đó là gì không?

Thời Miểu: Mẹ của cô gái đã được chuyển ra khỏi phòng ICU, cô bé là gia đình đơn thân, một mình mẹ nuôi cô bé lớn.

Hóa ra ước cho người nhà bệnh nhân.

1 rưỡi chiều, cuộc phẫu thuật của Lâu Duy Tích kết thúc, quá trình phẫu thuật rất thuận lợi.

Sau khi phẫu thuật mở lồng ngực phải chuyển vào phòng ICU, Mẫn Đình đợi ở cửa phòng ICU để gặp Lâu Duy Tích.

Đợi một lúc người mới được đẩy từ phòng phẫu thuật sang, hôn mê vẫn chưa tỉnh.

Năm ông ngoại phẫu thuật anh vẫn còn nhỏ, ngày phẫu thuật trong nhà không có ai cho anh đến bệnh viện. Hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy người quen của mình toàn thân là ống truyền, đôi môi tái nhợt.

Có khoảnh khắc anh thật sự cho rằng Lâu Duy Tích sẽ không vượt qua được.

Cũng tại khoảnh khắc đó, anh hiểu ra vì sao Thời Miểu lại ước thay người nhà bệnh nhân.

Giữa người nhà và bệnh nhân tưởng chừng chỉ cách nhau một bức tường phòng ICU, nhưng đôi khi khoảng cách lại là giữa sự s ố n g và cái c h ế t.

Sắp xếp ổn thỏa toàn bộ chuyện của Lâu Duy Tích, bận rộn đến hơn 2 giờ Mẫn Đình mới rời khỏi khu nội trú.

Năm ngày sau Lâu Duy Tích mới chuyển ra khỏi phòng ICU.

Mà ông cụ Thiệu phẫu thuật cùng thời gian với anh ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Trước khi ông cụ Thiệu phẫu thuật không có điều gì nuối tiếc, nhìn thấy cháu gái lớn kết hôn, Diệp Tây Tồn còn là cháu rể ông vừa ý. Nếu như nói nuối tiếc, cũng không thể nói không có, đó chính là cháu gái nhỏ Thiệu Tư Tuyền không thể nào liên hôn với Mẫn Đình.

Người trong nhà đều nói không có gì đáng tiếc cả, Mẫn Đình điều kiện vượt trội thì vượt trội thật nhưng với tính cách đó không ai có thể áp chế được. Tất cả trưởng bối bao gồm cả bố ruột Mẫn Cương Nguyên, anh không muốn nể mặt thì sẽ không nể mặt chút nào.

Ngược lại, ông cụ Thiệu lại không nghĩ như vậy.

Nhưng cho dù ông có đánh giá cao Mẫn Đình hay không thì đều không có duyên phận đó.

Đêm trước phẫu thuật ông còn đặc biệt dặn Thiệu Tư Văn: Cho dù ông không ra được khỏi phòng phẫu thuật, đừng làm khó bác sĩ người ta, đặc biệt là Tư Tuyền, con khuyên chút nhé.

Thể chất ông cụ khá tốt, nằm ở phòng ICU ngày thứ mười cuối cùng cũng vượt qua được.

Trưa hôm đó Thời Miểu từ buổi hội chẩn quay về, Khương Dương dựa ở bàn y tá gặm táo. Dáng vẻ không tập trung, lại giống như đang suy nghĩ về cuộc đời.

Thấy cô lướt qua: “Này này này, không nhìn thấy tôi à.”

Thời Miểu dừng chân: “Có chuyện mau nói.”

Khương Dương nói thẳng: “Hôm nay tôi cãi nhau với người nhà giường 58, chính là cái cô nàng Thiệu Tư Tuyền đó đó.” Anh ta không nhịn được nữa, chủ yếu là không muốn nhịn, dù sao thì bây giờ tình trạng của ông cụ cũng đã ổn định, anh ta không cần quan tâm gì nữa.

Thời Miểu nhìn anh ta: “Sau đó thì sao?”

“Cô ta nói muốn khiếu nại tôi.”

“……” Thời Miểu không có gì để nói.

Khương Dương không quan tâm, dù sao cùng lắm là viết bản kiểm điểm một lần nữa, nghiêm trọng nhất là toàn bộ tiền thưởng bị cắt mất.

Thời Miểu: “Anh chủ động đi tìm chủ nhiệm nhận sai, chủ nhiệm mắng anh hai câu có lẽ sẽ qua thôi.”

Đi qua văn phòng của chủ nhiệm cô hất cằm, “Đi đi, đi vào nhận sai.” Nói rồi gõ cửa.

Khương Dương không dám tin: “Cô cũng đi cùng?”

Thời Miểu lười trả lời, sau khi được cho phép đẩy cửa đi vào.

Khương Dương đột nhiên cảm giác Thời Miểu người này cũng được, có thể làm việc cùng được.

Hai ba phút sau hai người bị mắng đi ra.

Bị mắng té tát.

Lúc đi ra Thời Miểu không quên đóng cửa, bởi vì vừa rồi cửa đóng lúc đi không thể nào mở ra.

Khương Dương bị mắng đến ngây người, quay lại văn phòng việc đầu tiên chính là lấy bánh dâu tây từ trong ngăn kéo ra, ăn liên tiếp ba cái mới hoàn hồn lại.

“Sếp Thời, cô ăn không?” Nói rồi anh ta ném một cái bánh dâu tây qua.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua anh ta gọi sếp Thời một cách bình thường, không mang theo chút mỉa mai nào.

Thời Miểu trả lại bánh dâu tây cho anh ta, cách dăm ba bữa cô lại bị chủ nhiệm mắng một trận nên đã quen, coi như chuyện thường từ lâu rồi.

Ngày ông cụ ra viện Thiệu Tư Văn đặc biệt mua một giỏ trái cây để cảm ơn tất cả các nhân viên y tế trong bệnh viện, chủ yếu là cảm ơn Thời Miểu.

Khoảng thời gian này bởi vì lo lắng ông nội không qua khỏi, vẫn luôn làm phiền Thời Miểu giúp đỡ đến phòng ICU xem tình hình ông nội như thế nào, có lúc một ngày đi mấy lần.

Cho dù đi mấy lần Thời Miểu đều vô cùng có kiên nhẫn, còn cố gắng hết sức an ủi cô ấy.

Thiệu Tư Văn: “Đợi em không bận bên này nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Thời Miểu: “Không cần, chị không cần để trong lòng, nên làm thôi.”

Làm gì có nên làm chứ.

“Vậy em làm việc đi, không làm phiền em nữa.” Thiệu Tư Văn cảm ơn sau đó vội vàng rời đi.

Thời Miểu bận đón đợt kiểm tra nên bữa cơm này hẹn mãi không thành.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh, Thời Miểu nhận được điện thoại của Thiệu Tư Văn.

Hôm nay Thiệu Tư Văn đi cùng ông nội đến tái khám, sau khi kiểm tra các chỉ số đều phục hồi khá tốt, tài xế đưa ông nội về trước.

Bữa cơm cô ấy nợ Thời Miểu, trì hoãn từ tháng 8 đến tháng 10, nếu còn không mời nữa quả thật không phải phép.

“Kỳ kiểm tra cấp ba của bọn em cũng thông qua rồi, tháng này có lẽ không bận nhỉ?”

Thời Miểu: “Còn bận rộn cuộc họp thường niên của khoa ngoại tim mạch và lồng ngực, luận văn của em được chọn tham gia bình chọn, phải chuẩn bị bài diễn thuyết nữa.”

Mẫn Đình không ở nhà, cô cũng không muốn cũng không thể nào đi ăn bữa cơm này được.

Cuối tháng 9 Mẫn Đình ra nước ngoài đi công tác, đến bây giờ vẫn chưa về, gần hai mươi ngày bọn họ không gặp nhau rồi.

Thiệu Tư Văn: “Vậy không làm phiền em chuẩn bị bài diễn thuyết nữa, mọi chuyện thuận lợi nhé.” Bữa cơm này cô ấy cũng không định mời nữa, “Sau này em có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi điện thoại, đừng khách sáo với chị, nhà Diệp Tây Tồn là nhà Diệp Tây Tồn, chị là chị.”

Thời Miểu vẫn khá thích con người Thiệu Tư Văn: “Được, sẽ không khách sáo với chị đâu.”

Vừa cúp điện thoại Hà Văn Khiêm từ bên ngoài đi vào văn phòng.

“Tối nay chủ nhiệm mời cơm.” Anh ấy ra hiệu mọi người xem tin nhắn nhóm.

Một phút trước Cố Xương Thân gửi tin nhắn trong nhóm, tối nay tìm thầy thanh toán, gọi gì cũng được.

Mỗi kỳ nghỉ mà phải tăng ca chủ nhiệm đều thưởng cho bọn họ.

Vốn dĩ Thời Miểu định ăn một bữa thịnh soạn cùng đồng nghiệp, trước giờ tan làm nhận được tin nhắn của Mẫn Đình: Tôi xong việc qua đó, đợi em cùng ăn cơm.

Thời Miểu: Anh đi công tác về rồi sao?

Mẫn Đình: Ừ, vừa về lúc chiều.

Mẫn Đình đang trả lời tin nhắn của Thời Miểu thì mẹ gọi điện thoại cho anh.

Giang Nhuế hỏi con trai hôm nào có thời gian, đã tháng 11 rồi, cách đám cưới không còn xa nữa, bảo anh đến chỗ ông bà nội và ông bà ngoại bàn bạc chuyện danh sách dự mời tiệc cưới.

Mẫn Đình: “Gần đây không có thời gian, con phải chuyển nhà, danh sách đợi tháng 11 hãy quyết định.”

“Chuyển nhà? Chuyển đến phòng tân hôn?”

“Vâng. Một số đồ ở phòng làm việc con phải tự sắp xếp.”

Giang Nhuế tưởng hôm nào bọn họ tổ chức đám cưới mới chuyển vào, chuyện của con trước giờ bà không tham gia nhiều, chỉ hỏi: “Khi nào chuyển?”

Mẫn Đình: “Ngày 19 tháng này, thứ bảy tuần sau.”

Anh chuyển vào ở trước, đợi Thời Miểu xong hội nghị thường niên rồi chuyển vào sau.

Giang Nhuế nhìn lịch trình sắp xếp tháng này của mình, ngày 19 tháng 10 hôm đó bà có hội nghị ở bên ngoài, không kịp về.

Sau khi cúp điện thoại bà chuyển một bao lì xì tân gia cho con trai.

Tấm lòng của mẹ, Mẫn Đình nhận lấy: Cảm ơn mẹ.

Anh làm tròn số tiền trong bao lì xì, chuyển cho Thời Miểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi