NHÂN DANH TÌNH YÊU - MỘNG TIÊU NHỊ

Dịch: Anh Đào.

Ngủ mười mấy tiếng đã ngủ đủ, cho dù nhắm mắt Thời Miểu cũng không buồn ngủ chút nào.

Từ hơn ba giờ sáng đến sáu giờ sáng, lúc đầu cô suy nghĩ lung tung, sau đó dứt khoát dùng thời gian này để học thuộc bài diễn thuyết. Cô cầm điện thoại nhét vào trong chăn, quên chỗ nào thì mở ra nhìn một cái.

Hiệu suất cao đến bất ngờ, chỉ cần đọc vài lần cô đã có thể nhớ thuộc lòng.

Có lẽ do đã ngủ đủ giấc, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy. Thời Miểu không hài lòng lắm với hai đoạn đầu của bài diễn thuyết, nên nhân lúc đầu óc tỉnh táo, cô định sửa lại một chút.

Cô đưa tay kéo chăn ở phía sau lưng, chừa đủ không gian rồi thụt đầu vào trong chăn, sau đó kéo chăn trùm kín đầu, làm như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh đang ngủ.

Có cảm giác như quay lại thời trung học, nửa đêm trùm chăn, cầm đèn pin như tên trộm lén lút đọc tiểu thuyết ngôn tình.

6 giờ 5 phút, Mẫn Đình tự nhiên tỉnh dậy. Trước khi ngủ anh đã tắt báo thức, nhưng thói quen dậy lúc 6 giờ hàng ngày hình thành trong nhiều năm, dù không có báo thức anh vẫn dậy đúng giờ.

Mở mắt theo bản năng nhìn người bên cạnh.

Vừa mở mắt đã không thấy người đâu, gối trống trơn.

Nhìn lại thấy chăn phồng lên.

Đây là thói quen ngủ kiểu gì của cô đây, trước khi ngủ thì ôm chăn, sau khi ngủ lại chui vào trong chăn.

Mẫn Đình chống tay lên, ngồi dậy, kéo chăn của cô xuống.

Đầu lộ ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau với anh.

Thời Miểu: “…..”

Mới sửa được một nửa.

Gương mặt góc cạnh của người đàn ông gần kề trước mắt, cô hơi ngừng thở.

Mẫn Đình cũng bất ngờ, nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, có vẻ cô đã dậy từ lâu: “…Em không thấy ngột ngạt sao?”

“Không ngạt, lưng tôi ở ngoài, chăn có khe hở.” Thời Miểu dịch lên trên, đặt đầu lên gối.

Anh vẫn đang nắm chặt đầu chăn bên cạnh cô, mùi hương nhẹ nhàng từ bộ đồ ngủ ở nhà của cô dường như lan tỏa đến đầu ngón tay anh, sau đó thoảng qua hơi thở.

Mẫn Đình buông tay khỏi chăn, thu lại về bên của mình.

Vợ chồng chưa quen nhau bỗng nhiên nằm chung trên một chiếc giường, cho dù cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không biết lúc này trong lòng anh thế nào.

Một tay của Thời Miểu vẫn ở trong chăn, vô thức ấn vào nút bên cạnh điện thoại.

“Anh dậy sớm vậy sao?” Cô tìm chủ đề nói chuyện với anh.

Mẫn Đình: “Bình thường 6 giờ thức dậy.”

Thời Miểu nhớ ra, trước đây anh có nói với cô 6 giờ thức dậy.

Cô cố gắng để cuộc trò chuyện tự nhiên hơn chút: “Hơn 3 giờ tôi đã dậy rồi, sau đó không ngủ được nữa nên sửa bài diễn thuyết.”

Mẫn Đình ra hiệu cho cô: “Ngồi dậy dựa vào đầu giường sửa.”

Anh không có thói quen ngủ lại, lật chăn rời giường.

Thời Miểu ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh đi vào phòng tắm: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”

“Không đi.”

Trước khi đẩy cửa phòng tắm, anh lại nói: “Hôm nay tôi cũng được nghỉ.”

Thời Miểu yên tâm dựa vào đầu giường, anh ở nhà cô không cần phải vội dậy.

Sau khi Mẫn Đình rửa mặt đơn giản thay một bộ quần áo thể thao, kéo khóa lên tận trên cùng, từ trong phòng thay đồ đi ra.

“Tôi không mang điện thoại, khoảng một tiếng nữa sẽ về.” Nói rồi anh đi về phía cửa phòng ngủ.

“Anh chạy bộ sao?”

“Ừ.”

Vừa dứt lời người đã mở cửa đi ra.

Phòng ngủ chỉ còn lại mình cô, có thể tập trung toàn bộ tinh lực sửa bài.

Cô đưa tay ra sau, chạm vào nút điều khiển rèm cửa, cùng với âm thanh nhẹ nhàng của thanh trượt, cả căn phòng dần dần sáng lên.

Thời Miểu vô thức nhìn về tủ đầu giường của anh, anh không chỉ không mang điện thoại mà cả đồng hồ lẫn nhẫn đều ở đây.

Sau đó ánh mắt lại rơi xuống chăn bên cạnh của anh, sau khi phủ lại gọn gàng không hề bừa bộn chút nào, không giống cô…..

Cô kéo chỗ chăn đang nhăn nhúm ở bên mình lên, sau khi lấy lại bình tĩnh tập trung vào bài diễn thuyết.

7 giờ 10 phút, cửa phòng ngủ từ bên ngoài đẩy ra, Mẫn Đình quay lại.

Thời Miểu nhìn thời gian trên điện thoại, 6 giờ 21 phút anh rời khỏi nhà, chạy chưa đến năm mươi phút.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông kéo khóa áo thể thao màu đen xuống một phần ba, tay áo cũng được xắn lên.

Mẫn Đình đi vào thấy cô vẫn ở trên giường, không bất ngờ.

“Về rồi sao.”

“Ừ.”

Cả hai đều biết rõ mình vừa nói một câu thừa thãi.

Thời Miểu tiếp tục nói: “Tốc độ của anh bao nhiêu?”

Mãn Đình vừa kéo khóa vừa trả lời: “Chưa đến bốn phút rưỡi.”

Thời Miểu gật đầu, vừa rồi anh ra ngoài chạy khoảng mười kilomet.

Cô nói: “Tôi không nhanh bằng anh, tốc độ của tôi khoảng sáu phút.” Lại nhấn mạnh: “Năm nay không chạy.”

Ngủ còn không ngủ đủ, thỉnh thoảng có thời gian chỉ đi bơi.

Mẫn Đình nói: “Sau này tôi dẫn em đi chạy.”

Thu hoạch ngoài ý muốn, Thời Miểu lập tức trả lời: “Được.”

Có lẽ vì vẫn nửa nằm trên giường nên âm cuối của cô dịu dàng khàn khàn giống như vừa mới thức dậy.

Mẫn Đình hỏi cô: “Có uống nước không?”

“Có uống rồi.” Sau khi anh ra ngoài chạy cô có xuống giường một lần, bởi vì cả tối không uống nước nên có hơi khát, sau khi rửa mặt đơn giản rót một cốc nước ấm uống sau đó vẫn ở mãi trên giường.

Lúc này điện thoại phát ra âm thanh báo pin yếu, tối qua cô ngủ quên nên không sạc điện thoại, trong túi cũng không mang theo dây sạc.

Điện thoại của hai người cùng một kiểu, Mẫn Đình rút dây sạc của mình ra ném cho cô.

“Cảm —” Chữ cảm đến bên miệng cô lại nuốt xuống.

Anh vào phòng tắm đi tắm, ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ.

Bài diễn thuyết đã sửa xong, thời gian tỉnh táo có hơi dài, Thời Miểu dựa vào đầu giường lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Vào sáng cuối tuần, thức dậy nằm trên giường lướt điện thoại, mệt lại tiếp tục ngủ, đây là một trong những niềm vui hiếm hoi trong cuộc sống mà trước giờ cô đều trân trọng. Vì vậy, cô lại tự nhiên nhắm mắt tiếp.

Mẫn Đình tắm xong từ phòng tắm bước ra, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là người trên giường ôm gối ôm lại ngủ thiếp đi.

Anh đóng rèm cửa sổ, đóng một nửa rèm che.

Điện thoại có tin nhắn đến.

Quản gia: Sếp Mẫn, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.

Đồ ăn xong cũng không có cách nào, người lại ngủ còn không biết mấy giờ mới có thể thức dậy.

Mẫn Đình: Mọi người ăn trước đi.

Giấc này của Thời Miểu ngắn, mở mắt ra vừa qua 8 giờ, lấy lại tinh thần mới quay đầu nhìn người ngồi ở sô pha bên cạnh cửa sổ. Anh mặc quần áo thoải mái, hai chân bắt chéo nhau ngồi ở sô pha xem điện thoại. Ánh nắng chiếu qua chiếc rèm trắng, nhẹ nhàng lại rực rỡ.

Dưới ánh nắng buổi sớm, đôi lông mày lạnh lùng của anh lại ẩn chứa một chút ấm áp.

Giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Mẫn Đình nghiêng mặt qua.

“Dậy rồi?”

“Còn ngủ nữa không?”

Thời Miểu gần như không hề do dự: “Không biết.”

Mẫn Đình: “…..”

Thấy anh đột nhiên không nói nên lời, Thời Miểu giải thích: “Tôi cũng không biết mình có còn buồn ngủ nữa hay không.”

Dậy rồi không đại diện cho việc có thể dậy được.

Dù sao thì trước đây cuối tuần được nghỉ cô cũng ở trạng thái như này, dậy rồi đọc sách lướt điện thoại, buồn ngủ lại ngủ tiếp.

Đối với một số người, những ngày như thế này có thể nhàm chán và tẻ nhạt, nhưng cô lại rất hưởng thụ.

Mẫn Đình tiêu hóa mấy giây, hỏi cô: “Không dậy thì bữa sáng làm sao?”

Thời Miểu: “Không ăn, ăn cùng bữa trưa luôn. Anh mau đi ăn đi.”

“… Em là bác sĩ, không ăn sáng?” Không phải chất vấn mà là giọng quan tâm, trong sự quan tâm đó mang theo một chút bất lực và thỏa hiệp.

“Anh đừng coi bác sĩ là thần.”Thời Miểu đặt một tay ra ngoài chăn, kéo chăn ở ngực vào lòng, tư thế nằm nghiêng rất thoải mái, tiếp tục nói, “Bác sĩ ngoài việc cứu người nghiêm túc ra thì lúc khác chỉ là người bình thường. Anh nhìn tôi này, tôi vẫn ăn mì chua cay, mì ăn liền, trước giờ đều ăn khá nhiều, ăn táo thì không gọt vỏ, chăn cũng chẳng gấp.”

“…..” Mẫn Đình đột nhiên bật cười.

Thời Miểu giục anh đi ăn sáng, cô không đói.

Cũng không thể nói không đói, sau khi ăn xong sẽ không muốn nằm tiếp nữa nên dứt khoát không ăn.

Lúc đi làm cô thường xuyên ăn sáng, nếu không ăn thì có ca phẫu thuật sẽ không chống đỡ nổi. Thỉnh thoảng được nghỉ, không ăn một bữa sáng không ảnh hưởng gì hết.

Mẫn Đình không tài nào hiểu nổi được logic của cô, vì muốn nằm trên giường không dậy mà thà chịu đói một chút.

“Em ngủ tiếp đi.” Anh đứng dậy đi ăn sáng.

Thời Miểu không dám tưởng tượng lúc này Mẫn Đình có ấn tượng gì với cô, nhưng cô đã quen như vậy, không bằng sớm để anh biết sau đó chấp nhận hiện thực.

Điện thoại đang sạc pin rung lên, tin nhắn của mẹ.

Triệu Mạch Nhân: Mẹ làm cho con một ít sườn kho, đồng nghiệp của con nói hôm nay con đến lượt nghỉ, sườn đã để trong tủ lạnh của khoa bọn con rồi, nhớ mang về phòng trực của con nhé.

Thời Miểu: Mẹ, sao sớm như vậy mẹ đã đến bệnh viện rồi? Hôm nay mẹ không nghỉ sao?

Triệu Mạch Nhân: Công ty có chuyện.

Con không để mình bận tâm chuyện đám cưới của con bé, nhưng làm mẹ lại không thể không quan tâm.

Triệu Mạch Nhân: Sắp lạnh rồi, dự báo thời tiết nói tuần sau có không khí lạnh. Ảnh cưới của con còn chưa chụp, nếu như thật sự không có thời gian bọn con chụp trước một bộ để ứng phó với đám cưới đi, kết hôn không thể nào đến một bộ ảnh cưới cũng không có được.

Thời Miểu: Vậy con bàn bạc với Mẫn Đình một chút.

Mẫn Đình chỉ quan tâm đến việc chọn địa điểm, xác định các chi tiết, đại khái cũng quên mất ảnh cưới cũng chưa chụp.

Triệu Mạch Nhân giới thiệu mấy studio chụp ảnh, phong cách chụp ảnh cũng đặc sắc.

Triệu Mạch Nhân: Nếu như bên Mẫn Đình không tìm được nhiếp ảnh gia phù hợp, mẹ tìm cho con.

Thời Miểu: OK

Thời Miểu: Có lẽ Mẫn Đình không quen nhiếp ảnh gia nào.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện Thời Miểu khóa màn hình để điện thoại về chỗ cũ, không mang sách chuyên ngành qua đây, cô nhẩm lại trong đầu bài diễn thuyết đã học thuộc mấy tiếng trước, đọc đi đọc lại mấy lần.

Mẫn Đình ăn sáng xong đẩy cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng mở cửa Thời Miểu nhìn về phía anh, anh mang một cốc nước ép cho cô.

Mẫn Đình thật sự không thể nào chịu đựng được việc ăn uống gì đó trên giường, nước ép cũng trong phạm vi đó. Nhưng bởi vì cô thức cả đêm phẫu thuật, rất mệt, dựa vào đầu giường uống nước ép anh có thể chấp nhận.

Thời Miểu ngồi dậy: “Cảm ơn.”

Anh vẫn chưa đi đến trước giường, cô lật chăn, hai chân bỏ xuống giường, ngồi dịch sang mép giường.

Không cần hỏi ý kiến của anh cô có thể đoán được người yêu thích sạch sẽ gọn gàng như anh, trong phòng ngủ và trong xe không có một đồ vật dư thừa nào, không thể nào chấp nhận được việc uống nước ép trên giường, lỡ như chẳng may làm đổ ra giường.

Có một số thói quen cô không sửa được, ví dụ như gấp chăn, lúc được nghỉ nằm ở trên giường nhiều hơn một lúc, nhưng có một số việc cô sẽ chú ý đến cảm nhận của anh.

Mẫn Đình đưa nước ép cho cô, nhìn sâu vào mắt cô.

Thời Miểu nhận cốc nước từ tay trái anh, nhẫn cưới đã đeo lên ngón áp út, đồng hồ chưa đeo.

Mỗi lần nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy đặc biệt yên tâm.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa nhìn rõ biểu cảm, sau đó cúi đầu uống nước ép, “Được nghỉ ở nhà anh cũng đeo nhẫn sao?”

Mẫn Đình nói, “Đeo quen rồi.”

Đeo nửa năm, đủ hình thành thói quen. Mấy ngày vừa mới bắt đầu đeo cũng cảm thấy không thoải mái, ngón tay giống như bị trói lại. Nhẫn cưới và đồng hồ không giống nhau, một khi đeo phải đeo mãi, ngày nào đó quên đeo hoặc là đến cả Thời Miểu cũng hiểu nhầm có phải anh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hay là có người nào khác.

Vậy nên ở nhà anh cũng đeo, ngoại trừ lúc đi tắm và ngủ thì mới tháo ra.

Thời Miểu nhận lấy cốc nước ép, anh đứng, cô ngồi, ánh mắt cô ngang tầm với vòng eo săn chắc và khỏe khoắn của anh.

Cô thu hồi tầm mắt của mình, uống xong trả lại cốc cho anh, đã quen với sự chăm sóc của anh, mình đi đến bồn rửa mặt súc miệng.

Mẫn Đình mang cốc về lại phòng bếp, tiện tay rửa sạch.

Nhìn dáng vẻ có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục ngủ.

Đi đến phòng khách, anh suy nghĩ đến phòng làm việc hay là quay lại phòng ngủ.

Bình thường anh được nghỉ ở nhà, đến phòng khách cũng rất khi ở, căn bản đều ở trong phòng làm việc, sẽ không giống như Thời Miểu, có thể nằm ỳ trên giường nửa ngày.

Cuối cùng Mẫn Đình bê cà phê quay lại phòng ngủ.

Ghế sô pha trong phòng ngủ không còn là đồ trang trí, hôm nay là lần thứ hai anh ngồi lên đây, đặt cà phê ở bàn bên cạnh.

Thời Miểu dựa vào đầu giường, mới 8 rưỡi, cô không định dậy sớm như vậy.

Thấy anh cụp mắt nhìn điện thoại gõ chữ mãi, “Anh đang bận làm việc sao?”

Mẫn Đình: “Không. Đang nói chuyện phiếm trong nhóm.”

“Anh cũng nói chuyện phiếm sao?”

“Ừ.” Mẫn Đình ngẩng đầu, cười nói, “Có phải em hiểu nhầm gì về tôi không.”

Lúc anh nhìn về phía cô, ánh mắt thẳng thắn, không che giấu gì cả.

Thời Miểu suýt chút nữa không tiếp nhận được, vội vàng trả lời lại: “Vậy sau này tôi cũng tìm anh nói chuyện phiếm.”

Mẫn Đình: “Được, bất cứ lúc nào cũng có thể. Tôi sẽ dành thời gian nói chuyện phiếm cho em trước.”

Nhịp tim của Thời Miểu đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, sau đó cô vội chuyển chủ đề: “Đúng rồi, ảnh cưới của chúng ta có cần chụp một bộ không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi