Dịch: Anh Đào.
Thời Miểu đang ở trong phòng bệnh, bữa tối còn chưa kịp ăn.
Điện thoại rung, cô nhìn là tin nhắn cá nhân, lại đút vào trong túi áo blouse.
Bà cụ ở giường 30 khó chịu cả ngày, không ăn cơm, y tá thấy bà lén lau nước mắt hai lần.
Cả ngày bà cụ tìm Khương Dương sáu lần, nói không ổn, khó chịu.
Khương Dương tìm người nhà bệnh nhân nói chuyện, con gái nhỏ nói thẳng không có cách giải quyết.
Anh ta thường xuyên gặp những người già tính tình bướng bỉnh không nghe lời dặn của bác sĩ, người nhà không phối hợp như này không phải hiếm nhưng thật sự cũng không nhiều.
Con gái nhỏ: Chị tôi hôm nay ra tòa, anh rể tôi có phẫu thuật, cậu nói xem tôi có thể làm gì chứ?
Khương Dương cũng im lặng.
Con gái nhỏ: Ca phẫu thuật ngày mai chị tôi có thể về kịp, anh rể tôi không đến được. Anh ấy là bác sĩ, trùng hợp ngày mai có ca phẫu thuật, mẹ tôi nghe tin bà phẫu thuật nhưng anh rể không đến đột nhiên chạnh lòng.
Bà cụ sống ở nhà con gái lớn mười mấy năm, chăm con cho con gái, chăm lo ba bữa cơm cho cả nhà, bà tưởng mình đã tận tâm tận lực với gia đình họ. Bây giờ bà già rồi, lên bàn phẫu thuật con rể lớn lại không muốn đến, ngày nào cũng lấy cớ bận phẫu thuật.
Sau khi chạnh lòng bà vô cùng buồn bã, cảm giác như bị những người thân thiết nhất bỏ rơi.
Khương Dương an ủi nửa ngày nhưng không có chút tác dụng nào, vừa rồi bà cụ lại ấn chuông tìm anh ta.
Thời Miểu đang ăn cơm, nghe bà cụ giường 30 lại không thoải mái cô buông đũa xuống cùng Khương Dương đi đến phòng bệnh.
Ca phẫu thuật cả bà cụ sắp xếp vào ngày mai, Cố Xương Thân mổ chính.
Thời Miểu nghĩ cách khuyên bảo: “Nếu như, cháu nói nếu như ngày mai chủ nhiệm Cố không thể nào phẫu thuật, phải đổi bác sĩ mổ chính, bên bà có chịu không?”
Bà cụ đột nhiên thoát khỏi trạng thái buồn bã: “Vậy không thể được! Bà đến bệnh viện của các cháu chính là tìm chủ nhiệm Cố, đăng ký số của ông ấy, đã nói là ông ấy mổ, ông ấy mổ bà mới yên tâm, nếu không bà đi xa xôi như vậy làm gì chứ.”
Thời Miểu không rõ con rể nhà bà cụ là bác sĩ khoa nào, đây là chuyện riêng nhà người ta, cô không hỏi nhiều: “Hôm bà phẫu thuật, nếu như con rể bà hủy bỏ ca phẫu thuật sắp xếp trước đó vội vàng đến đây, vậy bà nói bệnh nhân của chú ấy có thể nào đồng ý không?”
Bà cụ há miệng, đột nhiên thở dài: “Cô gái này, cháu lợi hại đó.”
Khương Dương: “Bà à, bây giờ bà thoải mái hơn chưa?”
Bà cụ lại thở dài: “Thoải mái hơn rồi, hai đứa vẫn chưa ăn đúng không, mau đi ăn cơm đi.”
Khương Dương: “Không sao ạ, bà thoải mái là tốt rồi, có chuyện gì bà cứ gọi cháu.”
Cuối cùng bà cụ cũng có tâm trạng hỏi: “Hôm nay cháu vẫn trực đêm sao?” Bởi vì con rể cũng là bác sĩ khoa ngoại tim mạch, ít nhiều bà cũng biết bác sĩ sẽ không trực đêm liên tiếp.
Khương Dương dỗ bà cụ vui: “Đây không phải là cháu lo lắng cho bà sao.”
Bà cụ cười, cũng biết Khương Dương đang an ủi bà: “Đợi bà ra viện rồi bà sẽ tặng cờ thi đua cho hai đứa.”
Ra khỏi phòng bệnh, Thời Miểu lập tức móc điện thoại trong túi ra trả lời Mẫn Đình. Đây là tin nhắn hỏi thăm cuộc sống thường ngày đầu tiên giữa hai người.
Cô vừa đi vừa gõ chữ, đi rất chậm.
Thời Miểu: Vừa mới bận xong, vẫn chưa ăn.
Thời Miểu: Bây giờ anh đang bận sao?
Mẫn Đình: Không tính là bận, ăn cơm nói chuyện, tối nay bên này sẽ có tiệc tối chào đón.
Thời Miểu: Vốn dĩ tôi còn muốn tìm anh nói chuyện phiếm, vậy đợi anh về phòng rồi nói.
Mẫn Đình: Em muốn nói chuyện gì với tôi?
Tin nhắn vừa gửi đi, anh nhìn cuộc trò chuyện suy nghĩ một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.
Trong văn phòng, Thời Miểu đang mở hộp cơm. Nắp hộp cơm bị lật lên một nửa, cô nhấn nghe trước sau mới tiếp tục mở nắp cơm.
Còn nói chuyện gì cô vẫn chưa nghĩ xong.
Lúc này nghĩ gì hỏi cái đó: “Tối qua mấy giờ anh về?”
Mẫn Đình đi ra bên ngoài sảnh tiệc, nói với điện thoại: “Không nhìn thời gian. Sau khi em ngủ tôi lại ở thêm mấy phút.”
“Ồ.”
Chủ đề cứ như vậy mà kết thúc.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, Thời Miểu không biết tiếp theo phải nói gì, cũng không định tốn công suy nghĩ nữa. Mở hộp cơm ra, nhặt đậu Hà Lan bỏ vào miệng, cô cố tình nhai lớn tiếng một chút, để anh nghe được cô không nói chuyện là bởi vì trong miệng đang có đồ ăn.
Mẫn Đình đột nhiên bật cười: “Không nói chuyện nữa sao?”
“… Ừ.” Nói rồi cô cũng cười.
Anh lập tức hiểu ra chút suy nghĩ này của cô.
Mẫn Đình hỏi cô: “Bình thường em nói chuyện gì với Thời Ôn Lễ?”
“Ngoại trừ chuyện công việc ra.” Anh lại lập tức bổ sung.
Thật ra cô và anh trai rất ít khi nói chuyện công việc, mệt mỏi cả một ngày, lúc rảnh nói chuyện phiếm đương nhiên sẽ nói mấy chuyện vui vẻ thoải mái. Có điều chuyện hai anh em có thể nói, hai vợ chồng lại không thích hợp nói sâu.
Thời Miểu: “Gần đây thường xuyên nói chuyện với anh tôi về anh.”
Mẫn Đình không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình, hôm nay phá lệ hỏi: “Anh em có ấn tượng gì với tôi?”
“Tôi không biết, không hỏi anh ấy.” Đa số hai anh em đều gõ chữ ở trên wechat nói chuyện, không giống như voice chat có thể nghe ra được giọng điệu, Thời Miểu suy nghĩ, “Có lẽ ấn tượng khá tốt.”
Thêm có lẽ, ấn tượng sẽ không quá tốt, giống như anh đối với Phó Ngôn Châu.
Anh có thể hiểu Thời Ôn Lễ, dẫu sao thì ai có thể có ấn tượng tốt với người kết hôn chớp nhoáng lại không nói chuyện tình cảm, cho dù không nói chuyện tình cảm là nhận thức chung giữa anh và Thời Miểu trước khi kết hôn.
Cho dù Thời Miểu thường xuyên nói về anh, nhưng Thời Ôn Lễ thân là người ngoài cuộc, rất khó cảm nhận được trạng thái thoải mái đặc biệt giữa hai vợ chồng bọn họ.
Thời Miểu: “Anh tôi nói đợi anh ấy về sẽ mời anh ăn cơm.”
“Tôi mời.” Anh nghĩ đến chính mình, không bao giờ muốn tốn một đồng nào cho Phó Ngôn Châu.
Mẫn Đình nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong tay, âm thanh giòn tan từ đầu bên kia truyền đến.
“Em đang ăn gì vậy?” Anh hỏi.
Thời Miểu: “Lá tía tô chiên giòn.”
Cơm hộp bình thường rất ít khi có món này, Mẫn Đình: “Chủ nhiệm Cố thêm món cho bọn em sao?”
“Ừm. Tuần này quá bận, chủ nhiệm khao bọn tôi.” Thời Miểu nói đùa, “Thầy ấy rất nóng tính, động tí là mắng người, không dùng mấy bữa ăn thịnh soạn lấy lòng ai làm việc cho thầy ấy chứ.”
“Em có bị mắng không?”
“Tôi bị mắng nhiều nhất.”
Mẫn Đình mỉm cười, nói: “Vậy ăn nhiều vào.”
Đầu bên kia điện thoại Thời Miểu cũng im lặng cười theo.
Nhắc đến Cố Xương Thân, Mẫn Đình hỏi cô: “Lúc đám cưới mời thầy ấy làm người chứng hôn.”
Thời Miểu gắp một miếng lá tía tô vừa định bỏ vào miệng lại cầm đũa bỏ sang bên cạnh. Người chứng hôn trong đám cưới đại diện cho điều gì không phải cô không biết, hơn nữa còn là đám cưới của anh.
“Vậy ông cụ chắc vui sướng lắm.”
Cố Xương Thân mới hơn năm mươi, bình thường không thích chăm chút bản thân, nếu như chịu khó chăm chút vẫn khá là phong độ.
Người chứng hôn ở bên phía cô, Thời Miểu nghĩ bên anh có lẽ cũng có những trưởng bối thân cận vô cùng quan trọng: “Anh tìm thêm một người chứng hôn nữa đi.”
Mẫn Đình: “Được, vậy hai người, một người chứng hôn, một người chủ hôn.”
Trong điện thoại lại vang lên tiếng giòn tan, anh rảnh rỗi không có gì làm liếc nhìn đồng hồ của mình tính thời gian. Một phút hai mươi giây sau tiếng giòn tan không con nữa, lá tía tô đã ăn xong, có lẽ cô đang ăn sườn.
Hai người không nói chuyện quá nhiều, nhưng anh đã ăn tối cùng cô từ xa.
Gọi một cuộc điện thoại, rượu vang đỏ trong ly của anh cũng sắp thấy đáy.
Ra ngoài có hơi lâu, Mẫn Đình định quay lại, nói với bên kia: “Thời Miểu, tôi vào sảnh tiệc đây.”
Thời Miểu đang uống canh, bất ngờ nghe được tên mình. Có lẽ là cảm nhận của cá nhân cô, lúc anh gọi tên cô mang đến cho người khác một cảm giác thân mật không nói thành lời.
“Được, anh bận đi.”
Vì hai người ít khi gọi điện nói chuyện phiếm, lúc cúp điện thoại có hơi không nỡ. Giống như mỗi lần cô tiễn anh xuống lầu, nhìn xe anh dần dần khuất xa.
Trước khi cúp máy Mẫn Đình lại nói: “Không phải vừa rồi em nói muốn tìm tôi nói chuyện phiếm sao, nếu như nghĩ ra gì muốn nói với tôi lại gọi điện thoại cho tôi. Tôi đi vào trước.”
Ở cửa sảnh tiệc, anh gặp Diệp Hoài Chi đi ra.
Mẫn Đình chủ động chào hỏi: “Chú Diệp.”
Diệp Hoài Chi muốn ra ngoài nghe điện thoại, vỗ vai anh: “Chú nghe điện thoại, lát nữa chúng ta uống một ly.”
Điện thoại đang ở trong trạng thái nghe máy, Diệp Thước nghe thấy giọng của Mẫn Đình, đợi bố ra chỗ yên tĩnh bên ngoài cậu ta bảo bố đi tìm Mẫn Đình ngay bây giờ.
Diệp Hoài Chi hạ thấp giọng: “Con đừng có mà linh tinh, có em ruột cô dâu nào lại đi làm phù rể cho chú rể không?”
Hai phút trước Diệp Thước gọi điện thoại cho ông, nói hiếm khi ông có thể gặp được Mẫn Đình ở hội nghị internet, bảo ông hỏi Mẫn Đình xem phù rể đã tìm xong chưa, có còn thiếu không.
Ông cảm thấy khó hiểu, không biết con trai út lại trở nên hiểu chuyện như này từ khi nào, lo lắng chuyện phù rể cho anh rể. Sau đó nghe Diệp Thước nói nếu như còn thiếu thì bố nói với anh rể, con có thể, vừa hay có thời gian.
Từ nhỏ ông vẫn luôn chiều chuộng con trai út, chiều từ nhỏ đến lớn, xe thể thao đổi hết cái này đến cái khác, Triệu Mạch Nhân tức giận, giận ông quá nuông chiều. Có thể nói ông không có giới hạn với Diệp Thước, nhưng chuyện hôm nay ông không thể nào để Diệp Thước làm bừa được.
Sảnh tiệc nhiều người, khi đó Diệp Hoài Chi không tiện nói gì, chỉ có thể ra ngoài trách mắng: “Diệp Thước, có phải mới sáng sớm con vẫn chưa tỉnh ngủ không? Bắt đầu ăn nói linh tinh!”
Bên Diệp Thước là 6 giờ sáng, mặc dù bình thường cậu ta cũng không thường dậy giờ này nhưng vẫn rất tỉnh táo: “Bố, bố đừng cổ hủ, ai quy định em trai cô dâu không thể làm phù rể cho chú rể chứ?”
Diệp Hoài Chi bị chọc tức đến đau đầu, ba đứa nhỏ có Diệp Tây Tồn là đứa ông bớt lo nhất, Diệp Tang Dư và Diệp Thước là đứa khiến người khác lo lắng nhất.
“Chị con kết hôn, con nên đưa dâu, chạy đến nhà người ta làm phù rể gì chứ!”
Trong lòng Diệp Thước thầm nghĩ chị con sẽ không để con đưa dâu.
Với sự hiểu biết ít ỏi của cậu ta với Thời Miểu, với tính cách của chị ấy một khi chị ấy kết hôn sẽ không thể nào dính líu quá nhiều đến Diệp Tây Tồn nữa. Nếu đã không để Diệp Tây Tồn đưa dâu, ắt sẽ liên lụy, đến lúc đó chị ấy sẽ kiếm cớ để anh em họ trong nhà đưa, không cần nhiều người như vậy.
Nhưng cậu ta không thể nào nói lý do chân chính này với bố được, chỉ đành lấy mâu thuẫn trước đó giữa cậu ta và Thời Miểu kiếm cớ: “Bố, không phải bố không biết trước đây con làm tổn thương chị con… Đưa dâu đưa đến nơi là xong chuyện, không giúp đỡ được gì, con làm phù rể chắn rượu cho anh rể con, tốt cho anh rể cũng coi như tốt cho chị con.”
Chuyện cây bút Diệp Hoài Chi vẫn còn nhớ, thái độ của ông không còn kiên quyết như vừa rồi nữa.
Diệp Thước nhân cơ hội nói tiếp: “Đúng rồi bố, nghe nói Bắc Thành trở lạnh rồi, con mua áo len cho bố và mẹ con, có lẽ sắp giao đến rồi đấy.”
“…..”
Lần nào cũng dùng mấy món quà nhỏ để mua chuộc ông.
Rốt cuộc thì Diệp Hoài Chi không nói lại được: “Nói trước, Mẫn Đình có muốn con làm phù rể hay không, cái này bố không quản được người ta đâu.”
Diệp Thước: “Cảm ơn bố.”
Để bố trong lúc nói chuyện phiếm vô tình nói chuyện này ra, cho dù Mẫn Đình không định để cậu ta làm phù rể cũng sẽ không làm khó Mẫn Đình.
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Hoài Chi đi hút một điếu thuốc mới đi vào. Trước tiên ông đi tìm con trai lớn, bảo Diệp Tây Tồn đi cùng.
Diệp Tây Tồn và Thiệu Tư Tuyền đang nói chuyện dự án, hỏi bố có chuyện gì.
Diệp Hoài Chi: “Con với Tư Tuyền hai đứa đợt lát nói tiếp, nhân lúc rảnh rỗi đi tìm Mẫn Đình nói chuyện xem xem đám cưới còn thiếu gì không. Người làm anh trai như con không thể nào chuyện gì cũng không hỏi được.”
Người Diệp Tây Tồn không muốn đối diện nhất chính là Mẫn Đình, hơn nữa con nói chuyện đám cưới giữa cậu ấy và Thời Miểu, nhưng muốn từ chối cũng không có lý do. Mấy năm nay Triệu Mạch Nhân đối xử với anh ấy thế nào cũng không cần nói nhiều.
Trong mắt người ngoài, Mẫn Đình và Diệp Hoài Chi bây giờ cũng coi như là người một nhà, vậy nên sau khi ba người bọn họ ngồi xuống cùng nhau những người khác cũng không tiện đi đến làm phiền nữa.
Mẫn Đình lấy một ly rượu mới, ly thứ hai tối nay. Trước tiên cụng ly với Diệp Hoài Chi, sau đó cụng ly với Diệp Tây Tồn, hai người gần như nhìn vào mắt đối phương cùng lúc, gật đầu với nhau.
Bình thường đều bận, nếu như không phải nhân cơ hội ở trên hội nghị như này gặp nhau rất khó có thời gian ngồi cùng nhau nói chuyện nhà.
Diệp Hoài Chi vào thẳng chủ đề: “Nghe Tư Văn nói bọn cháu chụp ảnh cưới rồi.”
Bây giờ Thiệu Tư Văn chính là cầu nối giữa gia đình nhà bọn họ, bình thường con bé rất để tâm, cũng rất tận tâm.
Mẫn Đình nói: “Vâng, chủ nhật tuần trước chụp ạ.”
Diệp Hoài Chi: “Đám cưới có nhiều việc phải lo, những chuyện cháu không lo được cứ giao cho Tây Tồn.”
Ý tốt của trưởng bối đương nhiên Mẫn Đình sẽ không từ chối thẳng mặt, lễ phép đồng ý.
Diệp Tây Tồn nhấp ngụm rượu, từ đầu đến cuối không xen vào.
Từ việc trang trí đám cưới nói đến người chứng hôn, sau đó nói đến phù rể tìm ai.
Mẫn Đình nói: “Cái này vẫn chưa quyết định, Thương Uẩn nói giữ cho cậu ta một chỗ.”
Diệp Hoài Chi nói: “Nếu như thiếu người để Diệp Thước vào đi.”
Phù rể không thể nào thiếu, đương nhiên Diệp Hoài Chi cũng biết, ngoại trừ nói như vậy cũng không có cách nào hay hơn.
Không chỉ Mẫn Đình, đến cả Diệp Tây Tồn ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía ông.
Diệp Tây Tồn muốn nói, bố à bố uống nhiều rồi, nhưng lại giữ thể diện cho bố.
Diệp Hoài Chi không phải người nói chuyện mà không suy nghĩ, nếu như đã chủ động nói có nghĩa là đã có suy nghĩ đó. Có lẽ là chính Diệp Thước muốn làm phù rể, Mẫn Đình vẫn nhớ lúc ở đám cưới của Diệp Tây Tồn, anh hỏi Diệp Thước vì sao không làm phù rể, Diệp Thước nói cậu ta không biết uống rượu.
Đến đám cưới của anh trai mình cũng không làm phù rể, kết quả lại chủ động đi làm phù rể cho người anh rể là anh đây.
Mẫn Đình không thể nào tin được, nửa thật nửa đùa nói: “Diệp Thước đây là đang gây thù.”
Có những chuyện Diệp Hoài Chi cảm thấy vẫn nên nói thẳng thắn để giải quyết, đúng lúc nhân cơ hội này để làm dịu mối quan hệ giữa hai chị em.
Vậy là ông nói thật: “Giữa hai chị em có một khúc mắc, lúc Diệp Thước sinh nhật mười tám tuổi, Thời Miểu đã tặng nó một cây bút máy, nhưng nó cảm thấy không dùng đến nên đã đưa cho quản gia, bảo quản gia xử lý. Trùng hợp hôm đó Thời Miểu đến nhà chú ăn cơm, nhìn thấy chiếc bút máy bị vứt đi.”
Khi đó cả ông và Triệu Mạch Nhân đều không biết chuyện này, mãi vài năm sau, khi cả gia đình họ ngồi lại ăn Tết nói chuyện cùng nhau. Trong lúc nói chuyện về Thời Miểu, ông cảm thấy hơi lạ, không hiểu sao Thời Miểu lại không gần gũi với em trai mình. Diệp Thước không kiềm chế được kể cho họ lý do.
Chuyện qua lâu như vậy có trách mắng cũng vô ích, không có tác dụng.
Diệp Hoài Chi: “Chiếc bút máy đó Thời Miểu tích tiền mua, con bé không để quản gia xử lý, lại cầm về.”
Ly rượu của Mẫn Đình đưa đến bên môi, một lúc sau mới chậm rãi nhấp một ngụm.
Đợi lúc quay về anh sẽ mua thêm cho cô mấy cái nữa.