NHÂN ĐẠO CHÍ TÔN

Quân Tư Tà nghiến răng nghiến lợi. Chỉ thấy không lâu sau thiếu niên kia đã gỡ dây đàn ra khỏi hồn binh của mình. Dây đàn này là tơ kiếm, trải qua nhiều lần được Quân Tư Tà tôi luyện nên đã vô cùng sắc bén, bên trong có tích trữ kiếm khí, uy lực rất mạnh.

Chung Nhạc gỡ dây xuống, rồi rót tinh thần lực vào bên trong. Cây đàn cầm này lập tức triển khai, dài tới ba mươi trượng. Nhưng khi tinh thần lực của hắn tiếp tục rót vào, thì cây đàn càng lúc càng dài, không lâu sau đã dài tới trăm trượng, nhưng vẫn có thể tiếp tục kéo dài ra.

– Cây đàn này của Quân sư tỷ có hiệu quả giống Kiếm Kiển.

Chung Nhạc tán thưởng, lại động tâm niệm, khiến dây đàn nhỏ như tơ nhện im hơi lặng tiếng bay lượn trên không trung, nhanh như tia chớp, lại không toát ra chút động tĩnh nào, làm người ta khó lòng phòng bị.

– Kiếm Kiển, một trong mười hung binh?

Nghe vậy, Quân Tư Tà cười lạnh:

– Kiếm Kiển chẳng qua chỉ có cái danh hão mà thôi. Đàn của ta vừa có thể sử dụng như Kiếm Kiển, lại có thể biến tiếng đàn thành kiếm khí giết đối thủ, lại còn bày được kiếm trận giết didhcj, sớm muộn gì cây đàn cầm này của ta sẽ đứng trên Kiếm Kiển!

Chung Nhạc cười nói:

– Kiếm Kiển sáu mươi bốn, giết người vô hình, chứ không đơn giản như vậy. Nhưng cây đàn này của sư tỷ quả thực rất được, tương lai có khi thật sự có thể xếp trên Kiếm Kiển.

Quân Tư Tà hiếu kỳ hỏi:

– Ngươi nhìn thấy Kiếm Kiển rồi?

Chung Nhạc gật đầu:

– Trong trận quyết đấu Vô Cấm Kỵ, ta đã giao đấu qua với Kiếm Kiển.

Quân Tư Tà nghe vậy ngẩn ra:

– Bốc phét!

Quyết đấu Vô Cấm Kỵ của thượng viên? Chẳng phải nghĩa là khi chưa trở thành Luyện khí sĩ Chung Nhạc đã giao thủ với Kiếm Kiển, một trong mười hung binh? Sao có thể được?

Chung Nhạc không giải thích, mà dồn tâm trí khống chế cây đàn, làm quen với uy lực của nó. Lúc này dây đàn phá không, lại lập tức quay lại. Nếu đổi lại là người khác, sợ rằng đã sớm ngàn vạn suy nghĩ mà rối loạn cả. Nhưng dây đàn trong tay hắn lại thay đổi như chong c hóng, thi triển ra nhiều loại kiếm pháp tinh diệu, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Quân Tư Tà nhìn mấy lần, lòng chấn động. Kiếm pháp mà Chung Nhạc thi triển là kiếm pháp điều khiển Kiếm Kiển, nhưng không được chân truyền nên chỉ có vẻ bề ngoài.

“Chẳng lẽ hắn thật sự đã giao chiến với Kiếm Kiển rồi ư?” Quân Tư Tà thầm nghĩ.

Chung Nhạc thúc giục dây đàn, qua nửa canh giờ thì cũng quen thuộc kỹ xảo công kích. Nhưng dù sao hắn không có được chân truyền, nếu tiếp tục thao luyện thì cũng chẳng có tiến bộ gì, nên dây đàn chỉ có thể sử dụng để đột kích, chứ không thể sử dụng để nghênh địch chính diện được.

Hắn động tâm niệm, dây đàn tự động quấn quanh Liêu Nhận.

Quân Tư Tà nhìn dây đàn, lại nhìn cây đàn đã không còn dây, lòng đau như nhỏ máu.

Chung Nhạc lấy một chiếc cương xoa ra, nắm trong tay, thầm nghĩ: “Hồn binh của Yêu tộc không có mấy tác dụng với ta, không bằng dùng để tinh luyện kiếm khí. Tân Hỏa nói rằng tu thành linh là có thể dùng pháp môn Tự Tại Đại Kiếm Khí, từ kim thiết hấp thu kiếm khí luyện ra Canh Kim Kiếm Khí. Hồn binh này được luyện thành từ kim thiết, hẳn là có thể lấy để tinh luyện kiếm khí nhỉ?”

Quân Tư Tà bị xóc nảy, vết thương trên người đau nhói khó chịu. Giao long bay đi được trăm dặm, cô thiếu nữ này rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi:

– Này Chung Sơn thị, ngươi có Linh Ngọc Cao không? Linh Ngọc Cao của ta hết rồi, mà ta đang mất máu.

Chung Nhạc lắc đầu, đáp:

– Không có.

Quân Tư Tà nghe vậy mà chán ngán, cáu giận:

– Thân là Luyện khí sĩ, ngay cả Linh Ngọc Cao ngươi cũng không có? Linh Ngọc Cao là linh dược trị thương, có ai ra ngoài mà không mang theo?

Chung Nhạc nói:

– Ta vừa mới trở thành Luyện khí sĩ, còn chưa kịp quay về Kiếm Môn, nên không có Linh Ngọc Cao.

Quân Tư Tà hít vào sâu một hơi, trấn định rồi nói:

– Không có Linh Ngọc Cao, vậy Vũ Linh Đan với Linh Nguyên Đan, chắc là có chứu? Nếu ta có thể khôi phục một, hai thành tu vi là có thể áp chế được thương thế, khu trừ lượng độc tố còn sót.

Chung Nhạc lắc đầu:

– Cũng không có.

Quân Tư Tà gần như phát điên, thất thanh nói:

– Cả Vũ Linh Đan với Linh Nguyên Đan mà ngươi cũng không có? Đã không có mà ngươi còn có gan chạy xuống núi, lại còn chạy tới địa bàn Yêu tộc giả làm Luyện khí sĩ Yêu tộc? Ngươi không biết gì cả, làm sao đạt tới Luyện khí sĩ?

– Ta không cần linh đan.

Quân Tư Tà đã tức muốn hộc máu. Có Luyện khí sĩ nào lại không cần linh đan? Tên Chung Sơn thị này quả đúng là kẻ quê mùa, lại còn giả làm Long tộc cao quý trà trộn vào Yêu tộc.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới miễn cưỡng trấn tĩnh, thấy Chung Nhạc tay nắm một cái cương xoa, không nhịn được bèn hỏi:

– Này Chung Sơn thị, ngươi lại đang làm gì thế?

– Tu luyện Canh Kim Kiếm Khí, tăng thực lực, để lúc chiến đấu có khi Canh Kim Kiếm Khí có thể phát huy tác dụng, Canh Kim Kiếm Khí sẽ sắc bén hơn.

– Ngươi dùng hồn binh tu luyện Canh Kim Kiếm Khí?

Quân Tư Tà trợn trắng mắt:

– Ngươi cho là ngươi đang tu luyện Đại Tự Tại Kiếm Khí hay sao? Muốn tu luyện Canh Kim Kiếm Khí đơn giản lắm, ngươi tới dược cốc của Kiếm Môn đổi lấy mấy viên Mỹ Kim Đan, dùng kim khí trong Mỹ Kim Đan luyện hóa là có thể luyện thành Canh Kim Kiếm Khí rồi. Tên ngu ngốc nào nói cho ngươi tu thành linh rồi là có thể rút kim khí từ trong hồn binh, nằm mơ…

Rào rào.

Thanh cương xoa trong tay Chung Nhạc đột nhiên vỡ tung như bùn đất, linh tinh trong hồn binh thật sự bị hút sạch sẽ. Quân Tư Tà không khỏi ngẩn ra, gần như sụp đổ. Không ngờ tên thiếu niên Chung Sơn thị này lại có thể rút được kim khí từ trong hồn binh.

Chung Nhạc vui vẻ:

– Quả nhiên tu thành Luyện khí sĩ, luyện thành linh hồn là có thể dùng linh hồn tinh luyện vạn vật trong trời đất ra kiếm khí!

Hắn lại lấy một chiếc cương xoa ra, chỉ thấy vẻ ngoài sáng bóng của nó dần ảm đạm, hẳn là kim khí bị hắn rút đi. Quân Tư Tà thậm chí dường như còn thấy được tơ vàng lưu động giữa đôi tay Chung Nhạc, lòng khiếp sợ vô cùng. Chung Sơn thị này không biết tu luyện loại công pháp quỷ dị nào mà lại có thể rút được kim khí trong hồn binh, luyện thành kiếm khí. Điều này hoàn toàn nằm ngoài những gì nàng ta biết. Theo nàng, chỉ có Đại Tự Tại Kiếm Khí của môn chủ Kiếm Môn mới làm được điều này. Còn về chuyện tu thành linh hồn là có thể rút được kim khí từ trong hồn binh, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào lại dạy cho tên quê mùa này điều ấy? Mà hắn lại làm được nữa chứ!

“Chung Sơn thị này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ Chung Sơn thị tộc là đại thị tộc ẩn nấp trong Đại Hoang ta, nếu không sao hắn có thể dễ dàng rút kim khí từ trong hồn binh ra mà luyện thành kiếm khí chứ?” Quân Tư Tà thầm nghĩ.

– Quân sư tỷ không biết rằng tu thành linh rồi là có thể hấp thu kiếm khí từ trong vạn vật trong trời đất ư?

Chung Nhạc buồn bực hỏi:

– Đây vốn là chuyện tất cả Luyện khí sĩ đều làm được cơ mà?

– Nói bậy!

Quân Tư Tà tức giận:

– Ai nói cho ngươi điều này? Tên ngu ngốc nào… Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Sư tỷ không phải kẻ ngốc, không bị Yêu tộc đánh cho ngu ngốc đâu. Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, làm như ta không có não ấy.

Thiếu nữ lục y phát điên, tức muốn ngất đi. Chung Nhạc bèn an ủi:

– Chắc là do sư tỷ thương thế quá nặng nên đầu óc không rõ ràng, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.

Quân Tư Tà sợ hãi kêu lên:

– Ngươi định làm gì? Đồ khốn này, dừng tay…

Chung Nhạc khẽ động vào cần cổ nàng ta, cô thiếu nữ liền hôn mê bất tỉnh.

– Làm tốt lắm!

Tân Hỏa nhảy ra, bĩu môi với Quân Tư Tà, nói:

– Con bò cái này đúng là kẻ quê mùa chả biết cái gì, lại dám nói người anh minh thần võ như ta là kẻ ngu ngốc.

Chung Nhạc lo lắng:

– Tân Hỏa, dẫu sao nàng ta cũng là một trong bốn cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn ta, nếu không giải độc thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Mà thương thế lại nặng như vậy…

– Ngươi yên tâm đi! Nàng ta linh thể trời sinh, là linh thể sinh ra khi Thủy Diệu tinh bộc phát, mệnh cứng lắm.

Tân Hỏa cười nói:

– Thủy giỏi về việc giải độc chữa thương, thủy khí trong cơ thể cô ta sẽ nhanh chóng xua tan độc tính, chút thương thế này không lấy mạng cô ta được đâu. Cẩn thận, có yêu khí!

Chung Nhạc dừng lại. Tân Hỏa lại chui vào trong mi tâm hắn. Chung Nhạc động tâm niệm, dây đàn như sợi tơ nhanh chóng tách ra khỏi Liêu Nhận. Từng sợi dây xoạt xoạt chui vào lòng đất, chạy đi vài dặm xa.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc khẽ động chân, mộc kiếm khí hóa thành một cây nhỏ trông rất bình thường mọc ở cách đó không xa.

Yêu khí cuồn cuộn từ đằng xa, yêu vân dán lấy mặt đất, bay tới bên này với tốc độ cực nhanh. Trong yêu vân, một cái đầu trâu cực lớn như ẩn như hiện, một giọng nói ồm ồm vang lên:

– Quân Tư Tà, đừng chạy nữa, mau theo Ngưu đại gia về làm áp trại phu nhân đi!

Một con trâu rầm rầm đáp xuống đất, thu đôi cánh màu đen sau lưng lại, hóa thành một kẻ đầu trâu mình người, cầm một thanh trường thương dài ba, bốn trượng, trông vô cùng oai phong, dùng đôi mắt trâu nhìn Chung Nhạc rồi kinh ngạc nói:

– Ngươi là người phương nào? Long tộc… Ha ha, hình như ta có nghe nói rằng có một tiểu tử Long tộc tới Cô Hà thành, hẳn là ngươi nhỉ?

– Sư huynh xưng hô như nào vậy?

Chung Nhạc chắp tay hỏi.

– Không cần xưng hô!

Con ngưu yêu kia nhìn Quân Tư Tà đang bất tỉnh nhân sự, nâng thương chỉ thẳng vào người Chung Nhạc, ồm ồm nói:

– Một trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn, Quân Tư Tà, có giá trị cực cao, ngay cả với thân thể thủy linh trời sinh kia, nếu có thể giao phối với nàng ta, cướp lấy thủy linh của Thủy Diệu sẽ khiến tu vi Lão Ngưu chắc chắn tăng nhanh! Mà hai vị đảo chủ còn treo thưởng cho đầu của con bò cái này. Lão Ngưu ta sẽ giao phối với nó trước, cướp thủy linh Thủy Diệu cùng nguyên âm rồi chặt đầu đi lĩnh thưởng! Tiểu tử, nếu thức thời thì mau giao nó ra đây!

Chung Nhạc cười hắc hắc:

– Ngưu huynh, ngươi muốn đoạt nguyên âm, ta cũng muốn đoạt nguyên âm! Xem ra chuyện này khó giải quyết rồi, chỉ có thể động thủ mà thôi!

Quân Tư Tà đã tỉnh lại, nghe thế thì ưm một tiếng, lại tiếp tục ngất đi.

Thiếu niên Chung Sơn thị thấy vậy, sắc mặt tối sầm, thầm nghĩ: “Xong, khó mà giải thích rồi đây…”

Ngưu yêu kia cười ha ha, rồi đột nhiên hiện nguyên hình, chính là một con trâu đen khổng lồ như ngọn núi. Cất bốn cái móng lên, khiến đất đá rung chuyển, phóng tới phía Chung Nhạc. Cùng lúc đó linh hồn xuất hiện sau lưng y, là một Long vương điều khiển hắc thủy, thôi động thanh trường thương kia, phóng tới Chung Nhạc.

Khi y di chuyển, sợi dây đàn mà Chung Nhạc mai phục dưới đất cũng di chuyển theo. Chúng thò ra từ dưới đất, vòng xung quanh bốn cái chân khổng lồ của ngưu yêu.

Ngưu Yêu cảm nhận được nguy hiểm, giây lát bốn đóa mây đen mọc lên dưới chân, yêu phong xùy xùy. SAu lưng con trâu mọc đôi cánh, lao đi nhanh như tia chớp.

Dây đàn không kịp xắt con ngưu yêu này thành hai nửa, liền vô thanh vô tức bay tới, chỉ kịp quấn lấy một cái chân. Máu vẩy ra giữa không trung, chân ngưu yêu bị cắt thành những miếng thịt mỏng.

Chung Nhạc rút đao. Song long dưới chân gầm gừ, nâng hắn bay lên. Hắn vung đao đối chọi với trường thương, nghênh đón con trâu đen ba chân hai cánh đánh tới. Giữa không trung, tiếng nổ đùng vang lên. Trường thương bị đại đao chặt gãy, Liêu Nhận chém tới phía trâu đen.

– Thứ đao sắc như vậy?

Con ngưu yêu kia gào lên, một cái sừng trên đầu y đột nhiên phóng ra, chống đỡ cái chém này của Chung Nhạc. Phụp, sừng trâu bị đánh gãy.

Mà vào lúc này, Hắc Long Vương sau lưng ngưu yêu giơ vuốt nắm lấy một cái sừng trâu khác trên đầu ngưu yêu đâm tới. Chung Nhạc thét lên, máu bắn ra. Hắn bị sừng trâu đâm thủng xương vai, xuyên qua bả vai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi